Lục Thước lại nói thêm lần nữa.
Minh Châu mỉm cười sờ đầu cậu bé: “Về con nói với bố, anh ấy đồng ý thì mẹ cũng không ý kiến!”
Lục Thước gật đầu!
Cậu bé là một đứa trẻ trưởng thành sớm có suy nghĩ của bản thân, Minh Châu không phản đối.
Chị dâu đã từng nói trong những đứa trẻ này người giống anh trai (Hoắc Minh) nhất là Lục Thước, giống Lục Khiêm nhất kỳ lạ lại là Sùng Quang, còn về
Doãn Tư tính cách dịu dàng giống Ôn Noãn hơn chút.
Lục U và Tiểu Hoắc Kiều lại tương đối giống Minh Châu.
Minh Châu suy nghĩ có chút xuất thần, Lục Khiêm và Hoắc Minh đã đi ra.
Ánh nắng chiều chiếu lên người bọn họ, cùng xuất sắc đẹp như vậy, Minh Châu đứng dậy.
Lục Khiêm sờ đầu cô, ánh mắt rất dịu dàng. Hoäc Minh gọi cô ra riêng một phía, trao đổi vài câu thì chuẩn bị rời đi. Minh Châu gọi anh lại: “Chị dâu đâu?”
Hoắc Minh đốt một điếu thuốc, sau khi hút một hơi sâu anh như cười như không: “Chăm con rồi!”
Chỉ là đứa trẻ này không giống như đứa trẻ thường. Là con trai của ông Cố ở thành phố H, Cố Vân Phàm.
Tính cách của Cố Vân Phàm phóng khoáng , bố của cậu ta cũng không quản được cũng chỉ nghe lời Ôn Noãn.
Hai năm nay, Cố Vân Phàm đi theo bên cạnh Ôn Noãn huấn luyện!
May mà ngày tháng cực khổ sắp kết thúc!
Họ Cố đó sắp về Cố thị ở thành phố H nhậm chức rồi, Hoắc Minh quả thật muốn đốt pháo ăn mừng, lại sợ động tĩnh lớn quá khiến Ôn Noãn không thoải mái, người làm chồng như anh thật sự uất ức.
Chỉ là những thứ này, anh không chuẩn bị nói cho đứa em gái ngốc này.
Quả nhiên tế bào não đơn bào như Minh Châu không có suy nghĩ nhiều, cô còn gật đầu tán đồng: “Anh, hai người sinh nhiều cộng thêm Sùng Quang nữa là bốn đứa trẻ, chị dâu không dễ dàng gì!”
Hoắc Minh phà ra một hơi khói.
Anh cười rất nhẹ vẫy tay đi về phía xe của mình.
Chiếc xe Maybach màu đen rất nhanh rời đi.
Minh Châu còn đang ngơ người, Lục Khiêm đi qua ôm vai cô, thấp giọng dịu dàng hỏi cô: “Nghĩ gì đó?”
Minh Châu nói: “Anh trai rất kỳ lại”
Lục Khiêm cười cười.
Hoặc Minh xem cơn ghen như bữa ăn thường, trên thương trường không ai không biết anh rất ít khi đi ăn cơm dù cho dùng bữa với người khác vừa đến tám giờ sẽ chủ động về nhà không cần vợ gọi điện.
Người khác chỉ cảm thấy anh rất biết giữ mình.
Thật ra anh trông Ôn Noãn rất chặt!
Lục Khiêm ngưỡng mộ, ông nhìn Minh Châu: “Bình thường em rất yên tâm anh? Không ghen chút nào.”
Ánh mắt của Minh Châu có ẩn ý khác.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Em cảm thấy tổng giám đốc Lục nên chơi đều đã chơi từ sớm rồi, quyết tâm chắc chắn hơn người khác một chút.”
Lục Khiêm nhéo mặt của cô: “Buổi tối anh sẽ cho em biết sự quyết tâm của anh như thế nào!”
Minh Châu lẩm bẩm: “Anh không phải không khỏe sao?” Cô có chút uất ức: “Đừng quấn lấy em hoài.”
Trong vườn xung quanh không có người, Lục Khiêm ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Người khác muốn cũng không được.”
Cô đỏ mặt!
Muốn phản bác nhưng lại không phản bác được!
Cô thích Lục Khiêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!