Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ
Cơ thể căng cứng dán vào bức tường, cô khế cắn vào môi, giọng nói có chút vụn vỡ: "Đừng làm ở đây."
Lục Khiêm cắn vào đôi môi đỏ của cô. Ông có chút mất kiên nhẫn hỏi: 'Muốn ở đâu?"
Ông cứ thẳng thắn như thế này khiến cô không chống lại nổi, chỉ có thể bám vào chiếc cổ mềm mại của ông mà nhõng nhẽo: "Đến phòng đi."
Lục Khiêm bế xốc cô lên, vừa đi vừa không nhịn được hôn vào môi cô.
Cuối cùng dây thần kinh kéo căng suốt một đêm đã được thả lỏng, đến bây giờ bọn họ đã có thể được tận hưởng một đêm lãng mạn vốn dĩ nên có...
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Cô bị ném lên chiếc giường mềm mại.
Cơ thể mảnh khảnh bị lột sạch, trắng mịn tinh tế còn tươi đẹp hơn cả những đóa hồng đó, Lục Khiêm hưởng thụ cảm giác mà cơ thể cô mang đến, và càng muốn tình nguyện dành thời gian đi dỗ dành làm cô vui vẻ...
"Lục Khiêm."
Đang lúc tình nồng thì cô bám vào vai ông mà bật khóc.
Lục Khiêm hôn cô.
Gương mặt cô phớt đỏ, khóe mắt còn vương lại giọt lệ óng ánh, cô thở dốc: "Em yêu anh."
Lục Khiêm luồn tay vào mái tóc đen của cô và hôn một cách nồng nhiệt. Vẻ mặt của ông gần như mãnh liệt, từng làn hơi thở của ông đều được đánh
dấu trên cơ thể của Minh Châu, và tuyên bố quyền độc chiếm của mình, đến cuối cùng hai người đều có chút mơ màng...
Sáng sớm tinh mơ. Minh Châu tỉnh lại trong vòng tay của Lục Khiêm.
Rõ ràng cơ thể có chút đau nhói, nhưng trong lòng lại đong đầy, cô cứ kề sát vào lòng ông.
Trên thân thể ông có chút mùi vị tươi mát. Lục Khiêm tỉnh dậy đưa tay ra tóm lấy và chuyển mình hôn môi cô. Minh Châu không sẵn sàng.
Lục Khiêm cao hứng khác thường, đang định dỗ dành cô nhượng bộ thì điện thoại bên gối vang lên.
Là Hoắc Chấn Đông gọi. Lục Khiêm hôn cô gái trong lòng và bắt điện thoại.
Giọng nói của Hoắc Chấn Đông đinh tai nhức óc: "Hai người lập tức đến đây cho tôi, liệt nằm trên giường vậy thì cò bò cũng bò đến đây ngay."
Lục Khiêm chợt nhớ đến Hoắc Chấn Đông biết chuyện tối qua. Hoắc Chấn Đông thương Tiểu Lục U.
Đây là muốn dạy dỗ bọn họ một trận đây.
Lục Khiêm gác máy nhìn Minh Châu, Minh Châu cũng nhìn ông.
Lục Khiêm lật mình khỏi người cô nằm thẳng xuống giường một lúc rồi ngồi dậy: "Mặc áo quần vào rồi về nhà."
Minh Châu có vẻ hơi sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!