Lục Khiêm trầm giọng nói: “Về nhà thôi, quả thật mùi này khiến người ta chịu không nổi.”
Ông dập điếu thuốc.
Minh Châu cúi đầu nhìn vào lễ phục của mình, thật sự rất đẹp, lại còn là hàng cao cấp theo mùa nữa.
Hỏng hết rồi.
Cô lẩm bẩm: "Lục Khiêm, nhưng hôm nay em rất vui."
Lục Khiêm hôn vào môi cô: “Vui cũng phải về nhà trước rồi tắm rửa cho con.” Còn cả xe và những thứ khác nữa.
Rửa sạch toàn bộ
Minh Châu bật cười, cô làm nũng ôm Lục Khiêm: "Em không muốn tắm, bộ đồ này rất đẹp, đơn giản là em không nỡ cởi nó ra."
Lục Khiêm nhéo vào mũi cô: "Bà Lục không mặc càng đẹp hơn."
Một nhà bốn người quay về căn hộ cũng đã mười một giờ đêm rồi. Bàn ăn nguội lạnh.
Lục Khiêm gọi người làm trong biệt thự làm đồ ăn đưa đến, tự ông tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ, và tự mình cũng tắm rửa mấy lần.
Minh Châu thay một chiếc váy dài và thu lại bộ lễ phục đó chuẩn bị mang đi giặt.
Cô muốn giữ lại nó.
Ngồi trước bàn ăn, thức ăn nóng hầm hập và bốc khói.
Còn có một bát mì.
Là bà cụ đích thân làm mì trường thọ để chúc thọ.
Minh Châu không ăn hành, chú Lục tốt tính giúp cô vớt ra từng chút một, khi tiếng chuông nửa đêm mười hai giờ được điểm, ông nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng sinh nhật Minh Châu."
Minh Châu ăn một miếng mì.
Lục Khiêm dịu dàng nhìn cô rồi chia mì ra cho hai bạn nhỏ.
Tiểu Lục U ăn rất ngon miệng, ăn xong thì được anh trai đưa vào phòng trẻ em để ngủ, sau khi anh trai quyết định tự mình chăm Tiểu Lục U, trước khi cô bé được tám tuổi đều phải ngủ cùng với cậu bé.
"Em bé tám tuổi đều phải ngủ một mình rồi."
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!