Khúc Ninh vẫn không cam lòng hỏi một câu: “Ông Lục, ngài không vừa ý với tôi, hay chỉ trung thành với một mình cô ta?”
Trời chiều chiếu lên người Lục Khiêm. Làm nhìn ông rất chói mắt.
Khi cửa xe đóng lại, giọng nói của ông chậm rãi truyền ra: “cô là người mà định mệnh đã sắp xếp tôi phải gặp được.”
Dù cô không tốt, Dù cô không biết gì hết, Chỉ cần cô gọi ông là chú Lục, ông đã cảm thấy như có cả thế giới,
Tình cảm chính là không có lý trí như vậy, cũng chỉ đơn giản vậy thôi, làm gì có nhiều quy tắc như thế chứ!
Khúc Ninh ngơ ngác đứng đó. Những người kia lấy được tiền, rất biết làm việc...
Khúc Ninh ra nước ngoài, cô ta sống cả đời còn lại trong một bệnh viên tâm thần.
Khúc dạo ngắn này hơi ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Khiêm nhưng ông vẫn quyết định tối nay ông sẽ cho Minh Châu một bất ngờ.
Ban ngày Ôn Noãn đã kéo Minh Châu đi. Trong căn hộ của cô chỉ có dì và hai đứa nhóc. Lục Khiêm đến cho dì nghỉ.
Dì thấy không phù hợp: “Ông Lục, một tháng chúng tôi cầm nhiều tiền như vậy, không làm việc có ổn không?”
Lục Khiêm mỉm cười: “Tối nay đặc biệt!”
Dì nhìn những thứ ông Lục chuẩn bị, đoán được một chút rồi hé miệng cười và nói vài câu đùa vui.
Lục Khiêm đưa các cô đi rồi đóng cửa lại.
Vừa quay đầu Tiểu Lục Thước đã nhìn thẳng vào ông: “Bố, bố muốn cầu hôn à”
Lục Khiêm véo cái mũi nhỏ của cậu bé. ị,
Lục Thước hất cằm lên, hơi rụt rè nói: “Con có thể giúp bối
Tiểu Lục U cũng chạy đến, ôm chặt lấy chân bố: “Bé cưng cũng có thể giúp bối”
Ông đưa cho Tiểu Lục Thước một túi bóng hình cầu xẹp lép, còn có một cái ống bơm: “Thổi mấy quả này đi.”
Tiểu Lục Thước lập tức ngồi xổm làm trên mặt đất.
Tiểu Lục U đứng cổ vũ cho cậu bé luôn.
Lục Khiêm để hộp váy trên giường ở phòng ngủ, một lúc sau người của tiệm hoa đã đến, trang trí căn nhà theo chủ đề hoa hồng đen, chiếc giường trắng như tuyết cũng được trải đầy hoa hồng đen nhập khẩu.
Chỉ có tình yêu.
Bữa tối là do Lục Khiêm chuẩn bị, tối nay ông đặc biệt làm cơm Tây, ngoài ra ông còn nướng một cái bánh kem nhỏ.
Màu hồng nhạt.
Sau khi chuẩn bị tốt ông lấy ra chiếc hộp nhung tơ, để chiếc nhẫn kim cương vào vào trong.
Chỉ cần cắt miếng bánh kem kia cho Minh Châu.
cô chắc chắn có thể ăn được!
Đương nhiên ông không thể nói cho mấy đứa trẻ, ông chỉ nói với Tiểu Lục Thước là hôm nay là sinh nhật của mẹ, ông đùa cậu bé: “Con chuẩn bị quà gì cho mẹ rồi?”
Tiểu Lục Thước suy nghĩ và nói: “Con tặng bố cho mẹ.”
Lục Khiêm cảm thấy con trai của ông sắp lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!