Nó luôn làm cô khó chịu.
cô không nói, chỉ ở sau lưng ông.
Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng, ông không nói gì nữa, tiếp tục thái đồ nấu cơm.
Lúc lâu sau đột nhiên cô nói: “Em không phải vì người khác nói cái gì, em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn.”
Tay Lục Khiêm tạm ngừng.
Ông vỗ vào tay cô: “Anh biết! Nhưng Minh Châu này, anh muốn em làm những gì em thích, dù em đi đóng phim hay làm ngôi sao nổi tiếng đều được, không cần vì một lần ngoài ý muốn mà tự đóng khung mình lại, anh không yếu ớt như vậy.”
Minh Châu nhẹ nhàng sờ bụng ông.
Giọng nói của cô mềm mại: “Em không muốn làm ngôi sao nổi tiếng! Em muốn chăm sóc bọn trẻ với anh, nhưng phải làm thế nào, em không giỏi như chị dâu, vừa có thể phát triển sự nghiệp vừa có thể nấu ăn ngon, em không biết làm gì hết.”
Lục Khiêm cười.
Cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ cái gì vậy?
Dù vậy, ông thích chính là cô nững nịu nói chuyện với ông như thế.
Giữa tiếng thái rau, giọng nói của ông rất nhẹ.
“Anh biết là được rồi!”
“Ôn Noãn biết những cái kia là con bé muốn trở thành người như vậy, Minh
Châu của chúng ta muốn làm con lợn con, cái gì cũng không biết làm mới đúng chứ”
cô vừa ngượng vừa xấu hổ, dùng sức véo một cái trên bụng ông. Lục Khiêm cười: “Anh không tính toán với trẻ con.”
Tất nhiên, câu này cũng chỉ nói cho cô nghe một chút thôi, ban đêm lúc bọn trẻ đã ngủ, ông lại tính toán cẩn thận một lượt với cô sau...
Sau đó câu chuyện lại đảo lộn.
Tạm thời Minh Châu cũng không muốn học nấu cơm nữa!
Buổi chiều hôm sau.
Lục Khiêm ngồi trong phòng làm việc, ông ký xong hợp đồng đưa cho thư ký rồi hỏi ngay: “Hôm nay còn việc gì nữa không?”
Thư ký suy nghĩ: “Buổi tối có một buổi xã giao, nhưng cũng không quan trọng.”
“Từ chối cho tôi!”
Lục Khiêm để bút lên, cầm áo khoác đứng dậy chuẩn bị ra cửa lấy đồ được chuyển bằng đường hàng không từ Italy về đây.
Buổi sáng đã có người gọi đến.
Lục Khiêm kéo cửa thông gió lên, nói với thư ký: “Hôm nay tôi không quay lại công ty nữa đâu."
Thư ký thấy ông mặt mày hớn hở thì đoán được tình hình ngay, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Lục muốn hẹn hò với cô Hoắc sao?”
Lục Khiêm cười nhạt. Nhưng ông cũng không phủ nhận. Lục Khiêm xuống tầng, tài xế đã ở đó chờ ông từ lâu, ông cúi người lên xe.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!