Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1294: Anh không khát!




Lục Khiêm nói xong, cả phòng bệnh đều yên lặng.

Dù hai người họ đã ở chung rất nhiều năm nhưng khi ông nói như vậy, Minh Châu vẫn không chống lại được.

cô lén lút đứng dậy, nhẹ nhàng hất mái tóc đen dài nói: “Để em đi rót cho anh một cốc nước.”

“Anh không khát!"!

Giọng nói của Lục Khiêm bị đè thấp.

Ông nắm được tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình. cô khẽ gọi tên ông.

Ông để cô nói nhỏ, sau đó kéo cô lên, dịu dàng hôn cô.

Phòng bệnh rất yên tĩnh nên những âm thanh được phát ra lúc hôn môi nghe rất xấu hổ.

Cứ như mèo con đang liếm bột vậy.

Ông bị bệnh nhưng vẫn chịu yên, bàn tay làm loạn khắp nơi, Minh Châu làm thế nào cũng không thể làm ông dừng lại được.

Cuối cùng, khi ông đã hôn thỏa mãn, ông để mặc cô tựa vào đầu vai mình.

Minh Châu tựa một lúc, mặt áp vào gáy ông, da thịt ở chỗ ấy nóng bỏng lại lộ ra hương vị của người đàn ông trưởng thành, rất quyến rũ người khác, cô nhỏ giọng phàn nàn: “Theo lý thuyết mà nói, những thứ đồ này của anh phải mất đi rồi chứ!”

Lục Khiêm trợn mắt nhìn cô.

Nửa ngày sau ông cọ nhẹ vào mũi cô: “Anh cũng đã bảy tám mươi tuổi đâu, em thích những thứ đó hả?”

Chủ đề này làm cô không chịu nổi, ghé vào vai ông, nũng nịu cắn ông một cái. “Có khi chỉ cần hai năm nữa đã như vậy rồi!”

Lục Khiêm bóp mũi của cô: “Vậy hai năm sau lại thử xem đi!”

Ông bóp mũi cô đến đau, Minh Châu kêu đau một tiếng.

Lục Khiêm không nói gì, ôm cô vào trong ngực, nâng niu cô cứ như nâng niu Tiểu Lục U vậy.

Minh Châu hơi ngại, nhưng... Trong quá khứ cô cũng là bảo bối của ông mà, cô vừa xấu hổ vừa hưởng thụ dựa vào ông, sau đó cô trực tiếp nằm lên giường nói chuyện với ông.

cô hỏi ông giải quyết Khúc Ninh như thế nào, vẻ mặt Lục Khiêm rất u ám, ông cũng không nói thẳng với cô.

Tâm lý Minh Châu cũng hiểu rõ. cô cũng không muốn biết những chuyện kia, dù có tàn nhẫn như thế nào cũng là do Khúc Ninh tự tìm.

cô bầu bạn suốt một ngày viện với Lục Khiêm.

Ngày ra viện, cô cứ nghĩ rằng ông sẽ đưa cô về thành phố B, nhưng Lục Khiêm không làm vậy. Ông đưa cô ra ngoài đi chơi một chuyến, chỉ có hai người họ đi chơi cả một tuần.

Máy bay cá nhân đã hạ cánh xuống sân bay của thành phố B.

Lục Khiêm tự mình lái xe trở về, ông vịn lên tay lái hỏi cô: “Em chuẩn bị đi đâu?”

Minh Châu ngồi bên cạnh ông, suy nghĩ rồi nói: “Trước tiên về chỗ bố mẹ em đi, Tiểu Lục U đã ở đó hai ngày nay rồi. Sau đó chúng ta đi đón Thước Thước tan học rồi đi sang nhà anh, đã rất lâu em không gặp bà cụ rồi.”

Lục Khiêm thấy rất ổn.

Lúc khởi động xe, ông vô tình nhìn cô một cái.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, sắc mặt của Minh Châu cực kỳ tốt, da thịt trắng trẻo hồng hào.

Cả người bừng sức sống.

Cơ thể của Lục Khiêm rung động nhẹ, một sự rục rịch quen thuộc xuất hiện, ông bình tĩnh đè nó xuống.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!