Lục Khiêm cười mắng: "Thằng nhóc ngốc! Sao không cho em gái ăn cơm trước đi!"
Ông cảm thấy dễ chịu hơn, đứng dậy bế cô con gái nhỏ vào phòng tắm, sau khi cô bé vui vẻ đi tiểu, để ba mặc lại quần nhỏ cho cô bé, hôn hôn cô bé.
Minh Châu đem đồ ăn ra.
Lục Khiêm quả thực đói bụng, ngồi xuống ăn mấy miếng, đột nhiên hỏi: 'Đoàn phim của em có vấn đề gì không?"
Minh Châu nhẹ nhàng hất tóc: “Đoàn phim chuẩn bị thay đổi nữ số 3 nên tạm thời dừng quay.”
Lục Khiêm không hỏi nữa. Họ đều biết Khúc Ninh sẽ bị xử lý.
Minh Châu cắn vài miếng, nhẹ giọng nói: “Sau khi quay xong bộ phim này em sẽ ngừng quay.”
Lục Khiêm nhìn cô.
Ở đây có hai đứa trẻ nhưng Minh Châu vẫn nói ra: “Em muốn sống cùng anh, không bao giờ xa cách”.
Lục Khiêm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ở dưới bàn. "Ăn đi! Trông em gầy đi rồi." Minh Châu im lặng ăn cơm.
Hai đứa trẻ cũng im lặng gắp đồ ăn, Lục Khiêm cười nói: “Từ giờ về sau, anh sẽ nuôi gia đình, em muốn làm gì thì làm.”
Minh Châu nhẹ nhàng ừ một tiếng. Tiểu Lục Thước ăn hai miếng cơm.
Cậu bé thầm nghĩ: Bố có vẻ rất uy nghiêm, mẹ thật nghe lời bố! Bố giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy!
Lục Khiêm ở viện ba ngày.
Trong ba ngày này, dưới sự sắp xếp của thư ký Liễu, Minh Châu gặp mặt Khúc Ninh.
Trong trại tạm giam tối tăm. Cửa sổ sắt đã hoen gỉ, chỉ có một tia nắng lọt qua cửa sổ, chật chội tù túng.
Minh Châu mặc một chiếc váy dài màu hoa sen như là màu sáng duy nhất trong không gian tối tăm.
Dù đã ngoài ba mươi nhưng cô vẫn xinh đẹp. Khuôn mặt trắng nõn là biểu hiện của việc được sống trong nhung lụa.
Khi Khúc Ninh bước ra, cô ta nhìn thẳng vào Minh Châu, cảm thấy vô cùng ghen tị.
Khi cô ta ngồi xuống, chiếc còng bạc phát ra âm thanh chói tai, Minh Châu lặng lẽ quan sát.
Khúc Ninh hơi nâng cằm lên.
Cô ta chế nhạo: “Nếu đêm đó tôi thành công thì chúng ta đã không gặp nhau ở đây! Tôi sẽ là bà Lục, còn cô sẽ là người phụ nữ mà Lục Khiêm không muốn.”
Minh Châu nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô nhìn vào đôi mắt không cam lòng của Khúc Ninh và nói: "Trong cuộc sống không có nếu như! Cô Khúc, thực ra cô đã sai từ đầu đến cuối. Cho dù đêm đó cô có thành công, cho dù cô có thai, tin hay không thì tùy cô nhưng Lục Khiêm sẽ không cưới cô!"
Khúc Ninh mắt muốn nứt ra, cô ta không tin. Minh Châu càng cười nhạt hơn: "Cô cặp kè với một người đàn ông, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, lại không biết người đàn ông này là người như thế nào, cô thật thảm hại!"
Khúc Ninh cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa! Hoắc Minh Châu, hiện giờ tôi đã bị đuổi khỏi đoàn, nhưng vậy thì sao, tôi còn trẻ, còn có cơ hội!"
"Cô sẽ không có cơ hội!"
Minh Châu nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nhìn thấy Lục Khiêm lúc anh ấy tức giận, khi đó tôi tin nếu cô gặp anh ấy cô sẽ không dám có ý nghĩ như bây giờ, cũng không dám khiêu khích anh ấy!"
Khúc Ninh không tin.
"Hoắc Minh Châu, cô chỉ muốn tôi từ bỏ! Cô cứ nói tôi không xứng với ngài ấy. Còn cô, cô xứng sao? Cô sinh cho ngài ấy hai đứa con, nhưng ngoài chuyện
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!