Minh Châu nương vào ánh đèn mờ ảo, chăm chú nhìn người đàn ông phía trên.
Hai cánh tay Lục Khiêm chống hai bên cô, để cô nhìn, thật lâu sau, cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mũi ông, chậm rãi mò mẫm theo những đường cong sắc nét.
Cô nhận ra cơ thể Lục Khiêm hơi cứng đờ.
Minh Châu khẽ cười, nhỏ giọng nói với ông: “Trước giờ em không biết là không được chạm vào mũi đàn ông đấy."
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Giờ biết là được rồi.”
Cô không dám trêu chọc ông nữa, cơ thể mềm mại đứng dậy, nhưng vừa ngồi lên, bụng dưới liền truyền đến hơi ấm.
Cô rên một tiếng. Lục Khiêm đỡ lấy cô, thấp giọng hỏi: “Cơ thể không thoải mái sao?” Minh Châu ừ một tiếng: “Mới đến ngày được hai hôm, ra hơi nhiều.”
Lục Khiêm lấy cho cô một cái gối, vào phòng tắm chỉnh ấm nhiệt độ nước giúp cô, sau đó cầm một bộ đồ ngủ cho Minh Châu.
Ông bế cô vào phòng tắm.
Phụ nữ luôn cảm động với những sự săn sóc mà đàn ông dành cho mình, cô ôm cổ ông thì thầm: “Có phải em không có chân đâu.”
Lục Khiêm mỉa mai: “Em đúng thật là khẩu thị tâm phi.”
Minh Châu cười rộ lên, cô dán vào ngực ông nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực ông.
Lục Khiêm đặt cô xuống, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không cởi quần áo giúp em, nếu không lại có người bảo anh nhân cơ hội chiếm của hời của người ta.”
Ông nói xong liền bước ra ngoài như một chính nhân quân tử.
Minh Châu cũng không muốn ông ở lại, trên người cô có cái kia, không nên để đàn ông thấy.
Cô tắm nước ấm xong, cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều, vừa ra ngoài đã nghe thấy mùi thuốc Đông Y.
Trên bàn trà nhỏ đang đặt một cái chén. Bên trong là chất lỏng đen tuyền.
Lục Khiêm ngồi trên sô pha, dùng điện thoại xem tin tức, thấy cô đi ra liền vây tay: “Lại đây, uống khi còn nóng đi.”
Minh Châu ngồi xuống cạnh ông, hơi nhíu mày: “Cái gì đây?”
“Bổ máu, điều hòa kinh nguyệt.” Giọng Lục Khiêm dịu đi.
Minh Châu ôm cánh tay ông, không muốn uống lắm. “Nhìn thôi đã thấy đắng rồi!
Lục Khiêm cầm lên đút cho cô uống, cô trốn hai lần, mái tóc đen dài lướt qua mặt ông, Lục Khiêm cười cười nhẹ nhéo cằm cô, nửa dỗ nửa đút cho cô.
Uống xong chén thuốc, cô đã nước mắt lưng tròng.
“Biết thế anh đừng đến cho rồi! Cứ đến là ép eml”
Lục Khiêm lấy ra một viên kẹo từ trong túi, chậm rãi bóc vỏ kẹo ra. Mắt Minh Châu sáng lên, ngóng trông nhìn tay ông.
Sau đó cô cầm lấy bỏ vào miệng, vị ngọt thanh thanh.
Lục Khiêm xoa tóc cô, thì thầm chuyện riêng tư với cô: “Anh ép em khi nào! Rõ ràng là muốn nhưng có sờ em được mấy cái đâu.”
Mặt Minh Châu ửng đỏ: anh đúng là không biết xấu hổi
Lục Khiêm hôn cô thêm lát nữa, sau đó đắp chăn cho cô: “Đừng để bị cảm lạnh! Anh đi tắm đây.”
Lát sau, tiếng nước vang lên từ trong phòng tắm.
Minh Châu cầm máy tính bảng xem kịch bản, nghe tiếng động trong phòng tắm, nhỏ giọng phàn nàn: “Một ngày tắm hai lần! Đúng là ở sạch thái quá!”
Nói xong, cô bỗng có hơi hoảng hốt, nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương giữa các ngón tay.
Cô không biết hai người có phải đã trả giá quá nhiều cho mối quan hệ này
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!