Minh Châu như chú cá nhỏ vừa bị ông chiên lên.
Cô hơi xoay người, thầm nghĩ: rõ ràng là ông tự muốn vậy!
Nhưng dù sao đi nữa, không có người phụ nữ nào không thích loại phục vụ này.
Huống chỉ là người đàn ông như Lục Khiêm chịu hạ mình phục vụ.
Qua đêm nay, mối quan hệ của bọn họ xem như bước thêm một bước tiến mới.
Lục Khiêm không nhắc lại chuyện đăng ký kết hôn nữa, ông chỉ chăm lo cho hai đứa con, thỉnh thoảng sẽ đi hẹn hò với Minh Châu khi rảnh rỗi.
Ông dẫn cô đi ngắm lá phong mùa đỏ rực nhất.
Khi bầu trời ngập ánh đèn neon, ông triền miên suốt đêm với cô trong phòng khách sạn.
Ông cho cô mọi thứ mà một người phụ nữ khát cầu. Hôm nay đoàn phim đang quay ở thành phố Y.
Minh Châu nhìn mình qua gương, vỗ vỗ mặt mình, giọng giận dỗi bảo: "Hình như chị béo lên rồi!"
Cô trợ lý nhỏ nhìn thật kỹ, sau đó cười nói: "Không phải béo đâu, nước da hồng hào lên đấy! y dà, nhìn này, mặt vừa trắng trẻo vừa sáng bóng, đánh kem nền ít hơn người khác nhiều lắm."
"Thật sao?"
Minh Châu nghỉ ngờ đi cân thử, phát hiện ra vẫn 48kg như cũ.
Trợ lý nhỏ khúc khích cười: "Đúng vậy! Em đã nói rồi mà! Có lẽ là do gần đây chị yêu đương đó, em thấy chị với Tổng Giám đốc Lục rất ngọt ngào, trong đoàn phim có biết bao nhiêu cô gái phải ghen ty đó!"
Minh Châu hất tay cô ấy ra.
"Chị và ông ấy có yêu đương đâu!"
"Vợ chồng cũ mà thôi!"
Trợ lý nhỏ vẫn cười cười, thật lòng vui vẻ cho cô.
Lát sau, trợ lý nhỏ thầm thì nói: "Nhưng chị vẫn nên cảnh giác một xíu, quan hệ giữa chị và Tổng Giám đốc Lục không cần người ta nói chen vào, nhưng mấy lời coi thường ác ý chẳng ai cản nổi!"
Minh Châu biết cô ấy đang nói về Khúc Ninh.
Từ khi Khúc Ninh bị vợ Tổng Giám đốc Trương đánh, dường như cô ta đã bắt đầu kín đáo hơn.
Minh Châu không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng đề phòng một chút cũng không có gì sai.
Vì thế cô gật đầu.
Đúng lúc Lục Khiêm gọi điện đến cho cô, Minh Châu nhận điện thoại, nhìn trợ lý nhỏ rồi nói: "Sao thế, sao giờ này lại gọi cho em."
Giọng Lục Khiêm trầm thấp khàn khàn: "Anh có dự án ở thành phố Y, chắc sẽ đến đó công tác ba ngày."
Đến đây công tác...
Minh Châu giả vờ bình tĩnh: "Nhưng em phải quay phim, không có thời gian tiếp đãi Tổng Giám đốc Lục rồi!"
Lục Khiêm bật cười dịu dàng, đáp: "Em đi quay một tuần không nhớ Tiểu Lục U và Thước Thước sao? Mấy hôm nữa Thước Thước nghỉ học, anh dẫn hai đứa đến đó nhé?"
Minh Châu quả thật rất nhớ hai đứa.
Thật ra cô cũng nhớ Lục Khiêm, nhưng phụ nữ thì phải giữ giá một chút.
Ông vượt ngàn dặm đến đây, cô sợ sẽ làm ông thất vọng, bèn nhẹ giọng nói: "Em đến ngày!"
Trợ lý nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chạy ra ngoài.
Đầu kia điện thoại, Lục Khiêm khế cười: "Em nghĩ gì đấy! Anh xa xôi chạy đến chỉ vì muốn chuyện đó sao? Bà Lục à, gần đây anh đang bận việc mấy dự án sáp nhập, dù em có muốn thì anh cũng không có tinh lực cho em đâu!"
Cô đấu võ mồm với anh: "Là do anh lớn tuổi nên mới vậy thôi!"
"Hoắc Minh Châu, chúng ta thử xeml"
"Thử thì thử!"
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!