Minh Châu bỗng nhiên mềm lòng.
Mấy ngày nay cô bề bộn công việc, bọn họ còn không gặp nhau được mấy lần, chứ đừng nói có thể ở riêng như bây giờ.
Thật ra cô biết rõ, nếu hai người muốn hẹn hò thì đương nhiên sẽ có dịp mà thôi.
Chỉ là cô đang cố ý giữ khoảng cách với ông.
Người như Lục Khiêm đương nhiên hiểu chuyện này, nhưng ông chưa từng oán trách lấy một lời, ông còn chăm sóc bọn nhỏ khi cô không ở thành phố B, đặc biệt là Tiểu Lục U rất thích ông.
Minh Châu nhẹ nhàng xoay người, mặt quay vào bụng ông.
Cô vươn tay chạm khẽ yết hầu của ông, thấp giọng hỏi: "Lục Khiêm, em tệ với anh lắm đúng không?”
Cô không biết nấu cơm, cũng không hiểu cách chăm sóc người khác.
Mấy năm qua ông bị bệnh, không ở trong nước, khi về thì lại theo đuổi cô, ở bên chăm sóc cô.
Lục Khiêm không trả lời ngay. Ông tùy ý để cô chạm vào, khàn giọng hỏi: "Sao vậy, đau lòng cho anh sao?" "Có một chút!"
Giọng điệu của cô dịu dàng hơn ngày thường: "Lục Khiêm, em hẳn là nên đối xử tốt với anh hơn!"
Lục Khiêm nở nụ cười.
Ông kéo thảm lông qua, bọc cô lại thật ấm rồi hỏi: "Em có sẵn lòng dậy sớm làm bữa sáng không? Có sẵn lòng thu xếp trước sau không?”
Minh Châu nghĩ một lát rồi lại vùi mặt vào cơ bụng rắn chắc của ông. Cô cất tiếng, giọng không mấy rõ ràng: “Coi như em chưa nói gì đi, chú Lục!"
Lục Khiêm mềm nhữn trong lòng, lát sau nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Sao em vô lý thế nhỉ?"
Nhưng giọng điệu lại cực kỳ nhẹ nhàng: "Đã lớn như vậy rồi mà tính tình còn giống Tiểu Lục U."
Minh Châu hiếm khi cười vu vơ như vậy.
Lát sau, cô thì thâm nói: "Hai ngày nữa đoàn phim sẽ bắt đầu quay! Nhưng may là đa số cảnh đều được quay ở thành phố này, hơn nữa cảnh nội tâm cũng rất nhiều! Lục Khiêm, khi nào rảnh chúng ta dẫn mấy đứa ra ngoài chơi đi, gần đây có một nơi ngắm lá phong đẹp lắm."
Lục Khiêm: "Em muốn hẹn hò với anh thì cứ nói thẳng."
"Anh nằm mơ đi!"
"Anh lớn tuổi như thế, ra ngoài với anh, khéo người khác còn tưởng em là con anhl"
Lục Khiêm: "Em cố ý nói những lời anh không thích nghe nhất đúng không?” Minh Châu bật cười.
Lục Khiêm kéo cô ngồi dậy, ôm cả người vào trong lòng, ông vươn tay chạm vào người cô.
Đèn trong phòng khách đều đã tắt hết.
Minh Châu tưởng ông định làm chuyện đó nên định từ chối, cô còn chưa khỏe hẳn đâu đấy!
Nhưng Lục Khiêm lại dán vào bên tai cô, nhỏ giọng thì thầm: "Hôm nay em bực như thế có phải là vì từng có chuyện đó không? Em xấu hổ nên mới vậy à?"
Minh Châu tức giận đánh ông.
Lục Khiêm có hơi động tình, cắn vào phần thịt mềm sau tai cô: "Em chột dạ chứ gì! Vốn dĩ thư ký Liễu cũng không nghĩ nhiều đâu, nhưng em chạy một mạch như vậy thì người ta hiểu ngay!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!