Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1278: Lục Khiêm gật đầu




Cuối cùng, cô lái xe đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên, nơi này thường không có người ở lại.

Minh Châu lên lầu, không đi thay quần áo mà leo thẳng lên giường luôn.

Cô vừa mới trở về, vốn định cùng Lục Khiêm đi đón Lục Thước nhưng vừa bước tới cửa thì lại nghe phải mấy lời đáng ghét đó.

Cô gọi điện bảo tài xế đi đón Thước Thước.

Mấy ngày hôm nay cô bận rộn trước sau thế nên vừa nhắm mắt lại liền mệt mỏi thiếp đi.

Lục Khiêm chạy theo nhưng không đuổi kịp. Di động tắt máy, gọi về chung cư và nhà họ Hoắc đều bảo chưa thấy về.

Lục Khiêm lệnh cho thư ký kiểm tra tất cả các khách sạn ở thành phố B nhưng không có thông tin nào cho thấy Minh Châu đã đến cả.

Lục Khiêm ngồi ở trong xe tĩnh lại tâm tình trong chốc lát, sau đó ông lái xe về hướng đường Quảng Nguyên.

Khi đến nơi thì đã là hai giờ chiều.

Mở cửa ra, bên trong yên tĩnh nhưng trên ghế sô pha có một chiếc túi Hermes màu đỏ.

Lúc này Lục Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm. Ông cởi áo khoác, thay giày rồi đi vào phòng ngủ.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, ông thấy Minh Châu đang nằm cuộn tròn trên giường, trong tay ôm một chú thỏ bông Stella Lou.

Không đắp chăn.

Lục Khiêm đi đến bên giường và đắp chăn cho cô, Minh Châu không tỉnh lại mà chỉ nhẹ nhàng trở mình.

Đã mấy ngày rồi ông không gặp cô nên liền cởi giày và vớ rồi nằm lên giường, ôm cô vào lòng.

Lục Khiêm mở mắt ra, phát hiện người trong lòng mình rất nóng, ông giật mình đưa tay chạm vào trán cô.

Nóng.

Ông vừa thương vừa áy náy, nếu như ông không nói ra những lời khốn nạn đó thì cô cũng sẽ không giận đến mức vừa chạy đến đây đã vùi đầu ngủ mà không đắp chăn!

Lục Khiêm đứng dậy đo nhiệt độ cho cô...hơn 38 độ.

Ông gọi điện cho bác sĩ tư nhân đến.

Bác sĩ tới, tiêm cho cô một mũi thuốc hạ sốt, quan sát trạng thái của cô rồi nói: “Bệnh nhân có vẻ như đã rất mệt, cứ để cô ngủ thêm một lát!”

Lục Khiêm gật đầu và tiễn ông rời đi.

Vị bác sĩ đó còn ráng nhòm vào bên trong, cười nói: “Đây hẳn là Minh Châu mà ông Dịch đã nhắc đến đúng chứ? Quả nhiên rất xinh đẹp.”

Lục Khiêm vội vàng đuổi ông ấy đi nhưng ông ấy lại cứ mặt dày nán lại, nói: “Nơi này trông cũng khá tuyệt đó! Ông quả nhiên là rất biết tình thú!”

Rốt cuộc ông bác sĩ cũng bị tiễn đi. Lục Khiêm quay lại ngồi ở bên giường, lặng lẽ nhìn Minh Châu.

Ông nghĩ mình cần phải làm cái gì đó nên đã vào bếp nấu cháo rồi lại làm thêm vài món ăn thanh đạm thích hợp cho người bệnh.

Xong xuôi, ông trở về lại bên giường ngẩn người chờ cô tỉnh. Minh Châu tỉnh lại lúc mười hai giờ kém.

Cả người cô đều dính nhớp, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, không thoải mái chút nào.

“Tỉnh rồi à?” Lục Khiêm nhìn cô, nhẹ giọng nói. Minh Châu mệt mỏi không còn chút sức lực, cô tựa đầu lên gối, nhìn ông. Cả hai không nói một câu gì.

Cô không thể quên đi được những lời ngả ngớn mà ông đã nói lúc đó, ông cũng thể nào vờ như mình chưa từng nói gì.

Mãi một lúc lâu sau, Minh Châu cất lời trước: “Em muốn đi tắm!”

Lục Khiêm nhíu mày: “Em đang sốt thì đừng nên tắm, anh dùng khăn lau cho eml”

Minh Châu bướng bỉnh không chịu. Cô kiên quyết đứng lên và đến phòng thay đồ lấy quần áo.

Cô đi tắm không khóa cửa lại, Lục Khiêm ngồi ở phòng ngủ nghe tiếng nước chảy, chờ đến khi cô tắm xong rồi ông mới tiến vào.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!