Khúc Ninh lập tức từ bỏ ý định. Cô ta lẩn trốn một thời gian để dưỡng thương. Sau một tuần, vết thương đã lành dần, lời đồn cũng lắng đi ít nhiều, nhưng sau vụ này cô ta đã thành trò cười ở trong giới.
Khúc Ninh đổ hết mọi hận thù lên đầu Minh Châu, cô ta càng không từ bỏ Lục Khiêm. Ngay sau khi hồi phục cô ta liền đi đến công ty của Lục Khiêm, đám nhân viên ở quầy lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt kỳ thị, ngầm muốn nói: “Tổng Giám đốc Lục không muốn gặp cô đâu!”
Khúc Ninh đang muốn nói điều gì thì cô lễ tân nói thẳng: “Cô Khúc, Tổng Giám đốc Lục là người đã có gia đình rồi!”
Khúc Ninh đã bao giờ bị một nhân viên lễ tân đối xử như thế này, cô ta sắp nổi cơn thì thấy một người bước ra từ thang máy.
Cô ta biết người nọ, đó là thư ký Liễu, người thân cận của Lục Khiêm.
Khúc Ninh bước tới, nói: “Thư ký Liễu, tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Lục, chắc chắn anh ấy đang hiểu lầm tôi!”
Thư ký Liễu trước giờ luôn cư xử nho nhã với mọi người, nhưng anh ta thực sự không hề có chút thiện cảm gì đối với người này.
Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nói xúc tích: “Cô Khúc, cô mà cứ tiếp tục quấy rầy như này thì sẽ làm phiền Tổng Giám đốc Lục đấy! Người khác có thể không hiểu chứ tôi sao có thể không biết một khi ông ấy tức giận sẽ đáng sợ đến nhường nào!”
Khúc Ninh cắn đôi môi đỏ: “Tôi cũng chẳng muốn như thế này đâu!”
Thư ký Liễu cho rằng cô ta hết thuốc chữa rồi!
Lúc này, một chiếc ô tô dừng trước cửa, một người trông có vẻ như người hầu tiến vào và đưa cho thư ký Liễu một hộp đựng cơm.
Thư ký Liễu nhận lấy rồi lên lầu.
Khúc Ninh nhanh trí đoán đây là thức ăn của Lục Khiêm nên vội vàng chạy ra theo.
“Đợi một chút!” Người đưa cơm quả nhiên là người hầu ở biệt thự của Lục Khiêm.
Lục Khiêm sức khỏe kém không thích hợp ăn đồ ăn bên ngoài, bà cụ ở nhà mỗi ngày làm các loại món ăn khác nhau rồi cho người giao đến cho ông.
Người hầu kia rất kín miệng, thấy thế Khúc Ninh lấy từ trong ví ra một xấp tiền phải tầm...năm ngàn tệ!
Khúc Ninh đưa ra đề nghị với cô ta mỗi tháng đều sẽ đưa chừng này...Năm ngàn tệ mỗi tháng, người hầu đó dao động!
Cũng chỉ là đưa cơm cho ông Lục mà thôi, chẳng có gì nữa hết! Cô ta không nói thì người khác cũng sẽ không biết!
Thư ký Liễu lên lầu và mở cửa văn phòng.
Lục Khiêm đang ngồi đọc tài liệu.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào người ông, trông đầy vẻ nho nhã.
Thư ký Liễu đặt cơm lên bàn và bày ra từng hộp từng hộp, cười nói: “Bốn món ăn một món canh, nhiêu đây món đủ để cho bác gái bận rộn từ sáng đến giờ rồi, bác gái quả thực rất thương ngài.”
Ánh mắt Lục Khiêm vẫn dán chặt vào tài liệu.
Ông hờ hững đáp: “Cứ để cho người hầu làm là được, bà ấy cứ thích kiếm việc vào người cho mệt thế đấy!”
Thư ký Liễu tủm tỉm cười.
Lục Khiêm nhớ đến một chuyện: “Chi nhánh ở thành phố C thế nào rồi? Tôi nhớ có một dự án xảy ra chút vấn đề, đã giải quyết được chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!