Mà hiện tại đã trở thành một người có lòng dạ thâm sâu như thế này.
Quả đúng là cha có tài không sinh con bất tài!
Minh Châu nói tiếp: "Muốn đuổi cô ta ra khỏi đoàn phim là chuyện rất dễ, thậm chí đuổi cô ta ra khỏi thành phố B chỉ đơn giản như ăn bánh, nhưng muốn gặp được một diễn viên giỏi như vậy là điều rất khó khăn! Lúc trước em cứ cảm thấy vai nữ số ba không diễn tốt, mà Khúc Ninh... Vừa hay đụng phải cô ta!"
Trong lòng Lục Khiêm hơi lạnh lẽo.
Ông nhìn chăm chú vào Minh Châu, muốn hỏi một câu: Ông quan trọng hay sự nghiệp của cô ấy quan trọng hơn.
Nhưng mà ông vẫn không hỏi câu hỏi ngu ngốc đó ra khỏi miệng. Ánh mắt ông sâu thẳm. Một lát sau, ông cầm cái đĩa đi ra ngoài.
Trời dân khuya, Minh Châu và đám nhóc vẫn còn thức, nhưng Lục Khiêm lại đi ra ngoài sân thượng hứng gió.
Lúc này ông rất muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng thân thể không cho phép.
Không có bất kỳ thời khắc nào lại khiến ông nhận rõ hiện thực hơn bây giờ, ông nhận ra bản thân mình đã mất đi rất nhiều đồ vật và lợi thế so với lúc trước,
mà Minh Châu lại có được càng nhiều...
Đêm đó cô gọi ông là chú Lục, nhưng mà hiện giờ bọn họ đã không còn là bọn họ của năm đó!
Lục Khiêm hứng gió đêm, muốn xua tan nỗi buồn trong lòng. Cửa kính phát ra âm thanh rất nhỏ, có người kéo cửa ra rồi đóng lại. Ông quay người lại nhìn Minh Châu.
Cô vừa tắm xong, mặc một cái áo ngủ tơ tằm màu đen, mái tóc đen dài như rong biển xõa xuống bông, đẹp tựa hoa hồng ban đêm.
Minh Châu chủ động ôm eo ông. "Đang nghĩ gì đấy?"
Lục Khiêm cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, lại xoa bả vai cô, nhưng không nói gì.
Minh Châu có thể lờ mờ đoán được suy nghĩ của ông, cô thấp giọng nói: "Lục Khiêm, chúng ta đã quen biết nhau tám năm rồi! Cho dù anh không muốn thì em cũng đã không còn lại cô gái ngây ngô ngày xưa! Trong lòng anh cũng hiểu mà, nếu như tính cách của em vẫn y như trước thì em sẽ không tha thứ cho anh, hiện †ại chúng ta cũng không ở bên nhau thế này, Lục Khiêm, làm người không thể quá tham lòng được, đây là điều hiển nhiên đúng không?"
Lục Khiêm cười ôn hòa: "Cái này gọi là lừa gạt, hay là thuyết phục?” Minh Châu cắn khẽ yết hầu của ông: "Cái này là lấy lòng!" "Chẳng thành tâm gì cảt"
Lục Khiêm giữ chặt gáy cô lại, không cho phép cô di chuyển, sau đó đè cô lên lan can khắc hoa màu đen, vừa hứng gió đêm vừa nhấm nháp mùi vị của cô .
Ẩm ướt đan nhau, mùi vị cực tốt.
Hai người hôn đến mức động tình, ông hơi thả lỏng ra, khế hôn lên khóe miệng cô rồi nói: "Lục Khiêm, thật ra em thế này cũng rất có sức cuốn của phụ
nữ. Ông thích Minh Châu, chứ không phải là Minh Châu nào. Ông chỉ đang cảm thán mà thôi.
Minh Châu dựa vào lòng ngực ông, ngửa đầu lên dụ dỗ: "Đêm nay anh có đi không?"
Lục Khiêm sao có thể chịu đựng nổi sự trêu chọc của cô , hơn nữa ông cũng không có ý định đi, lúc này giúp việc đã về nhà rồi, mọi thứ tĩnh lặng, chỉ có hô hấp của đối phương là mãnh liệt.
Ông lại cúi đầu xuống hôn môi cô...
Ngón tay thon dài lưồn vào trong áo tắm, giữ chặt phần động tình của cô ấy.
Trong thời khắc suýt cướp cò súng, Tiểu Lục Thước chạy lại đây.
"Em ị ra quần rồi!"
Sau đó cậu bé vội vàng che mắt lại, nói: "Con đi rửa đít cho em!"
Lục Khiêm chưa kịp nói gì, cậu bé đã chạy biến.
Trong phòng trẻ con, Tiểu Lục U đã bị lột váy ra rồi.
Đứa bé hơn một tuổi, đầu to người nhỏ, cái cổ cũng ngắn ngủn.
Cô bé nằm trần truồng để lộ mông đít ra, đôi mắt to tròn đầy nước.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!