Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1260: Minh Châu đi rửa mặt




Người đàn ông vén một góc chăn lên, trong bóng tối nhìn cô chăm chú, trong lòng bình tĩnh đến mức như lấy lại được thứ gì đó.

Ông có thể cảm nhận được, Minh Châu đã trưởng thành.

Ông thích cô.

Chính vì sự trưởng thành của cô mà mối quan hệ của họ bền chặt hơn. Ông nghĩ, nếu là Minh Châu của năm đó.

Sẽ khó chấp nhận ông!

Mới sáng sớm, Minh Châu ngủ say.

Lục Khiêm đến nhìn Tiểu Lục Thước trước, đắp chăn cho cậu bé xong, sau đó mới đi pha sữa cho Tiểu Lục U.

Ông cũng hâm nóng một miếng bánh hoa cúc thơm ngào ngạt.

Tiểu Lục U được bổ dưỡng tốt, trắng trẻo mềm mại.

Ba ngày không gặp, Lục Khiêm cũng rất nhớ cô bé, ông ôm cô bé vào lòng.

Cô bé một tay cầm sữa, một tay cầm chiếc bánh ngọt nhỏ, ăn rất chậm rãi.

Căn được hai miệng thì cô bé nheo mắt lại.

'Trên khuôn mặt trắng nõn, hàng mi dài mà dày in bóng trên làn da trắng sứ. Dễ thương vô cùng.

Với tư cách là người bố, Lục Khiêm nhìn mãi cũng không chán.

Tiểu Lục U uống hết sữa, cô bé buồn ngủ đến nỗi đánh rơi một nửa chiếc bánh xuống sàn.

Lục Khiêm vỗ nhẹ cô bé.

Đứa bé ngủ yên bình trong vòng tay của bố, đôi tay bé nhỏ mập mắn ôm eo bố.

Lục Khiêm đặt cô bé xuống.

Tiểu Lục U liền tỉnh, lại đòi nằm trong vòng tay của bố, Lục Khiêm dứt khoát bế cô bé về phòng ngủ chính.

( Tiểu Lục Thước phòng bên vô cùng ghen tị!!! )

Ánh nắng chiếu lên ga giường.

Khi Minh Châu tỉnh lại, Lục Khiêm không còn ở trên giường, nhưng trong lòng có thêm một bé con.

Tiểu Lục U vẫn chưa thức giấc.

Bên cạnh gối có một bông hoa hồng đỏ, và một tấm thiệp. [Bà Lục tối qua giỏi quát ]

Mặt Minh Châu nóng bừng.

Lục Khiêm thật vô liêm sỉ!

Trong lúc cô đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ mở ra, là Lục Khiêm đứng ngoài cửa.

Thấy cô đã tỉnh, ông hơi mỉm cười: “Muốn ngủ nhiều một lát thì ngủ thêm đi! Lát nữa anh sẽ đưa Thước Thước đến trường.”

Minh Châu vẫn đang cầm tấm thiệp trên tay. Cầm không được mà vứt cũng không xong!

Ánh mắt Lục Khiêm như tia chớp, đương nhiên ông biết cô xấu hổ, liền cười nhẹ: “Ngủ thêm một lát, còn có dư vị rất tốt!”

Minh Châu nào có thể chịu được trêu chọc như vậy.

Cô xốc chăn đứng dậy, dõng dạc: “Cũng giống như đêm qua thôi! Chẳng có gì đặc biệt! Chẳng có gì đáng nhớ cả, ông Lục, xin ông đừng dát vàng lên mặt nữa!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!