Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1252: Chuông cửa vang lên




Đôi mắt Minh Châu ướt át...

Chưa bao giờ có thời khắc nào làm cô cảm thấy, Lục Khiêm có ý nghĩa như thế nào với mình!

Cũng không có thời khắc nào lý trí như vậy, rõ ràng muốn gặp một người, rõ ràng muốn một thứ, tuổi tác và kinh nghiệm sống đã làm cô khắc chế nội liễm.

Chuông cửa vang lên.

Minh Châu tưởng là giao đồ ăn, mở cửa ra thì cô ngây người. Lục Khiêm đang đứng ngoài cửa.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhã nhặn anh tuấn.

Ngoại trừ khuôn mặt hơi tái nhợt.

Ông cầm một bó hoa hồng đỏ, còn có một thùng đá, bên trong đặt một chai rượu vang đỏ đặc biệt tốt.

Dường như ngửi thấy mùi rượu vang đỏ trên người cô. Lục Khiêm cười khẽ: “Có thể nếm thử chai này.”

Minh Châu hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cô nhận lấy hoa hồng, cũng bảo Lục Khiêm vào nhà.

Cô đi theo Lục Khiêm rất nhiều năm, ông rất ít khi tặng hoa cho cô. Bắt đầu nuôi cô như một đứa trẻ.

Sau đó thì là kiểu chăm sóc ở nhà, thông thường là một bữa cơm nóng một đĩa hoa quả.

Chỉ là có người phụ nữ nào không thích hoa đâu chứ?

Cô đặt sát vào hít sâu một hơi, quay lưng đóng cửa lại, sau đó vẫn khẩu thị tâm phi: “Chú còn bệnh, sao mà bác sĩ lại thả chú ra đây vậy?”

“Trộm trốn ra ngoài."

Lục Khiêm đặt thùng đá lên trên bàn cơm, đương nhiên cũng thấy cơm Tây và nửa ly rượu vang đỏ.

Ánh mắt ông thật sâu.

Minh Châu cất hoa xong thì nhìn ông: “Muốn cùng nhau ăn chút gì không?” Lục Khiêm ăn, ăn một miếng nhỏ.

Khách sạn năm sao, mùi vị còn ổn áp.

Nhưng cơm Tây ông không ăn được, Lục Khiêm xắn tay áo lên, hỏi cô: “Trong tủ lạnh có đồ ăn đúng không, để anh làm mấy món.”

Tay Minh Châu nhẹ nhàng chạm hoa, nhìn ông: “Chú tới đây là để nấu cơm à?”

Lục Khiêm cười.

Ông đi về phía phòng bếp, trong chốc lát đã truyền đến âm thanh mở tủ lạnh.

“Anh muốn cùng em ăn bữa cơm, nhưng cô Hoắc không nể mặt lắm, anh đành phải mặt dày tới đây."

Minh Châu không hay nấu cơm.

Tất cả những nguyên liệu nấu ăn ở đây đều là người giúp việc chuẩn bị, còn rất đầy đủ.

Lục Khiêm lấy mấy thứ đồ ra.

Còn chưa xoay người, cơ thể đã bị người từ phía sau ôm lấy, ông hơi hơi ngơ ngẩn.

Minh Châu dán ở sau lưng ông, nhẹ lẩm bẩm: “Mặc kệ tôi, hẳn là vì uống rượu đấy.”

Ông dở khóc dở cười.

Ý của cô là, uống rượu là có thể muốn làm gì thì làm, sau đó ngày hôm sau không nhận phải không?



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!