Nhưng Lục Khiêm đã mở đầu rồi, cho cô mặt mũi thì cô phải nhận. Đạo diễn Vương có tỉnh thần trở lại.
Ông ta tỉnh hồn, rốt cuộc cũng biết trong giới giải trí này mình không thể đắc tội với ai nhất, chính là Hoắc Minh Châu.
Khó trách cô Hồ từng chỉ giáo ông ta.
Do ông ta không tin thôi.
Minh Châu đứng dậy trả tiền, không khách khí với đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương đuổi theo phía sau, thở hổn hển: “Minh Châu, Minh Châu, đợi tôi với! Tôi đến thăm giám đốc Lục mà lại đi tay không, phía trước có tiệm trái cây, tôi đi mua một ít, cô chờ tôi với.”
Minh Châu từ chối.
Cô cười nhạt: “Thật ra Lục Khiêm là người chú trọng ngoại hình!”
Cô bỏ lại một câu rồi đi.
Đạo diễn Vương sờ mặt mình, lại sờ cái đầu đầy dầu, vô cùng tự tỉ.
Minh Châu quay về phòng bệnh.
Lục Khiêm đang đọc báo sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết là cô nên lạnh nhạt hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi?”
Minh Châu khép cửa lại. Cô tựa lưng trên cửa, nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện. Lục Khiêm hơi bất ngờ.
Vì tính cách của Minh Châu không phải kiểu háo thắng, huống chỉ cô còn để cho sinh viên khoa sân khấu kia làm nữ số ba.
Minh Châu nhìn thấy ông bất ngờ thì cười.
“Sao anh thấy lạ thế?”
“Em là người nhà họ Hoắc, cũng là bạn gái của Lục Khiêm anh... Nếu em bị tình nhân của chủ mỏ than ép cho không trở mình được, người ta nhìn thấy sẽ
cười nhà họ Hoắc, cười anh đó! Trong vòng danh lợi, chuyện này nhiều lắm!”
Cô bé kia muốn lợi dụng nhà họ Hoắc và nhà họ Lục để lăng xê bản thân.
Minh Châu không cho cô ta cơ hội đó. Nếu cô ta không biết thức thời, cô cũng không ngại hủy hoại cô ta.
Lục Khiêm lắng lặng nhìn Minh Châu, có ý thăm dò lần nữa, Minh Châu vẫn thản nhiên.
Gô đã ở trong giới này nhiều năm rồi, sao còn ngây thơ được chứ.
Trước kia Lục Khiêm bệnh nặng nên cô mới không so đo thôi.
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm cười khẽ: “Rất tốt!”
Minh Châu cũng không muốn hỏi suy nghĩ của ông.
Ông dưỡng bệnh, cô không chăm sóc ông thì cũng làm chuyện của mình. Cả hai đều khỏe.
Hai ngày sau, tinh thần của Lục Khiêm đã tốt hơn nhiều, ông hỏi thầy thuốc thì biết hai người nữa là xuất viện được rồi.
“Tôi cảm thấy hôm nay xuất viện được!”
“Tôi ở trong phòng sắp nảy mầm rồi.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!