Hai ngày sau.
Bác sĩ tới kiểm tra phòng, vừa mới đi tới cửa đã đụng phải người.
Một người râu ria xồm xoàm.
Chính là đạo diễn Vương, ông ta chạy từ thành phó W tới, vô cùng gấp gáp.
Bây giờ không chỉ có phim trường ở thành phố W bị thu hồi, không cho ông ta dùng nữa, mà ngay cả những nhà quảng cáo của bộ phim tiếp theo cũng rút lui trước thời hạn, không có bất kì lời giải thích nào, chỉ nói là ông ta làm việc không đáng tin cậy, đã đắc tội với người khác thôi.
Đạo diễn Vương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lục Khiêm.
Ông ta lập tức chạy tới thành phố B.
Gặp lại Minh Châu, bầu không khí hới vi diệu, Minh Châu không phải người có tính thù dai.
Cô cười nhạt hỏi: “Qua đây thăm giám đốc Lục hay tới nói chuyện với tôi thế?” Đạo diễn Vương muốn cầu xin. Lục Khiêm đang truyền dịch, một tay cầm điện thoại xem tin tức.
Ông không thèm nhấc mắt lên, thờ ơ nói: “Không gội đầu, giày còn dính bùn, mặt đầy dầu.... Đạo diễn Vương, tôi bị viêm phổi, ông tới hại tôi à?”
Đạo diễn Vương không xuống nước được.
Trước kia Lục Khiêm nể mặt Minh Châu nên còn lịch sự với ông ta.
Ông ta lại thấy ông Lục này không là gì cả, chỉ là một đại thiện nhân thích khiến người khác vui lòng thôi, bây giờ mới thấy chỉ vài câu đơn giản đã tràn đây cảm giác áp lực.
Ông ta không khỏi run rẩy.
Giọng Lục Khiêm bỗng trầm xuống: “Đạo diễn Vương! Minh Châu dễ nói chuyện, nhưng Lục Khiêm tôi không phải người dễ tính, không tin thì ông đi hỏi thăm xem tôi có cho ai tám ngàn vạn sảng khoái thế không?”
Trên trán đạo diễn Vương toàn là mồ hôi lạnh.
Giọng Lục Khiêm lại trở nên ôn hòa: “Thật ra, sự nghiệp của Minh Châu, tôi không hỏi tới đâu, nhưng tôi không nhịn nổi vợ mình phải chịu uất ức! Cũng do tôi nhiều chuyện mà thôi, công việc của hai người thì hai người thương lượng đi! Tôi không can dự vào, nếu không Minh Châu sẽ trách tôi nhúng tay vào quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng tôi.”
Tát cho một cái lại cho một viên kẹo.
Lục Khiêm thật là trâu bò.
Minh Châu thầm chế giễu, ai mà có tình cảm vợ chồng với ông cơ chứ.
Nhưng giờ có người ngoài, hơn nữa cô cũng rất cảm kích Lục Khiêm đã giữ lại đường lui cho mình, không thể nào vả vào mặt ông được.
Minh Châu đi qua điều chỉnh tốc độ truyền chậm lại. Lục Khiêm ngửa mặt nhìn cô, ánh mắt hơi sâu.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!