Lục Thước: quá thông minh không đáng yêu chút nào!
'Tâm trạng Hoắc Tây rất tốt, cô bé thích ức hiếp Lục Thước, nhìn thấy cậu bé đỏ mặt không nói nên lời là thấy vui.
Hai đứa bé bị mang đi.
Chỉ còn lại hai người là Lục Khiêm và Minh Châu, nhưng ông không vội vã gia tăng tình cảm mà yên tâm dưỡng bệnh.
Lúc sẩm tối, Minh Châu nhận được một cuộc điện thoại. Cô nói mấy câu, ánh mắt nhìn qua Lục Khiêm.
Lục Khiêm dựa vào đầu giường xem tạp chí.
Cuối cùng cô cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện.
Trong hành lang, cô nghe tiếng thở hổn hển của đạo diễn Vương, hoàn hoàn không còn phong độ của những ngày qua nữa.
Ý ông ta là không thỏa hiệp.
Minh Châu biết, gần đây có người nhét cho đạo diễn Vương một sinh viên, trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn tốt nghiệp đúng chuyên ngành.
Cô không có gì để nói, nhưng đối với yêu cầu của đạo diễn Vương, cô không thể tùy tiện đồng ý.
Lục Khiêm giấu cô đi gây áp lực, cô không hề hay biết.
Nhưng dù cô và Lục Khiêm có giận nhau đến đâu thì cô cũng không thể bỏ qua mặt mũi của ông được, dù sao người đàn ông này cũng ra mặt cho cô, nếu cô mà nói đỡ cho đạo diễn Vương thì cô lại quá không biết phải trái.
Minh Châu khách sáo từ chối.
Bên kia, đạo diễn Vương nghe ra khó khăn thì im lặng một hồi rồi nói: “Hoắc Minh Châu, cô có tin tôi có thể khiến cô không lăn lộn được lăn lộn được trong giới nữa không?”
Minh Châu chớp mắt.
“Tôi tin!”
“Nhưng không lăn lộn được nữa thì thôi, có sao đâu?”
Đạo diễn Vương trợn tròn mắt.
Minh Châu nói bằng giọng thật thấp: “Dù cả đời này tôi không thể quay phim thì bố tôi, anh tôi, thậm chí là Lục Khiêm cũng có thể nuôi tôi cả đời, nhưng đời đạo diễn Vương lại không được thuận lợi thế đâu. Vì vậy, tốt nhất bấy giờ ông đi liên lạc với Lục Khiêm đi. Nhưng mà tôi khuyên ông một câu, khi bị bệnh, tính khí người ta không tốt lắm đâu, bình thường tôi cũng không dám chọc anh ấy!”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Mặt cô còn hơi nóng.
Cô chưa bao giờ nói chuyện như vậy, đúng là không cần thể diện.
Minh Châu cúp điện thoại xong rồi quên chuyện đó luôn.
Cô quay lại phòng bệnh.
Lục Khiêm mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, giống như Tây Thi bị bệnh, ngoeo đầu nhìn cô.
Cô đi tới bàn ăn gọt táo.
Một lúc lâu sau cô mới nói: “Lục Khiêm, em không cần anh làm vậy đâu!”
“Anh muốn làm vậy!”
“Anh không thể nhìn em bị ức hiếp được.”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!