Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1214: Đau đến thế còn không khóc




Lục Khiêm nhìn đứa bé kia.

Đau đến thế còn không khóc.

Sau đó ông chán nản nghĩ, cô bé không không nói chuyện, có phải cũng không khóc được không?

Ông xòe bàn tay, khế sờ đầu cô bé. Lục Huân nhìn ông chằm chằm.

Thư kí Liễu để vợ mình đối phó với người đàn bà đanh đá kia, bản thân chạy vào thì thấy cảnh hai người đang nhìn nhau.

Anh ta thương Lục Huân.

Anh ta biết dù đứa bé này được họ nhân nuôi, nhưng trong lòng cô bé vẫn luôn muốn Lục Khiêm.

Thư kí Liễu lấy kính xuống, lặng lẽ lau mắt. Có những người không ai thay thế được.

Khi tỉnh táo lại, anh tay vỗ vai Lục Huân, ho khan: “Gặp chú Lục rồi, sao còn buồn thế?”

Lục Huân vẫn không nói lời nào. Cô bé dùng ngôn ngữ ký hiệu, dùng động tác tay nói chuyện.

Cũng may vợ chồng thư ký Liêu thương cô bé thật lòng, tình nguyện đi học ngôn ngữ ký hiệu.

Anh ta nhìn Lục Khiêm, nói: “Con bé nói mình rất vui... Phải... Rất vui.” Cổ họng Lục Khiêm nghẹn ngào.

Ông khẽ gật đầu, cuối cùng lại hơi nhếch nhác, thảo luận về vết thương của cô bé với bác sĩ.

Bác sĩ nhìn phim chụp. Ông ấy nói: “Tình hình khá phức tạp, nhưng không khó làm.”

Ông ấy mời Lục Khiêm đi qua nói chuyện, Lục Khiêm nhìn Lục Huân, đứa bé đó vẫn nhìn ông chằm chằm.

Lục Khiêm lại sờ đầu cô bé.

Ông và bác sĩ đi đến văn phòng ngoại khoa. Bác sĩ này biết quan hệ của Lục Khiêm với nhà họ Hoắc nên vô cùng chu đáo, mời ông uống trà.

Ánh mắt Lục Khiêm rất sâu. Bác sĩ ngồi xuống, cân nhắc xong mới cười nói: “Chân không khó chữa! Vết thương lòng mới khó chữa! Tôi nghe nói đứa bé không nói chuyện là do vấn đề tâm lí, tại sao không chữa trị kịp thời?”

Sắc mặt Lục Khiêm lạnh nhạt.

Suy nghĩ của ông ngược dòng về quá khứ, về những chuyện không hề vui vẻ kia.

Cái chết của Lục Quân, sự cố chấp của Lam Tử Mi. Và sự đau lòng của Minh Châu.

Ông thấp giọng nói: “Thân thế của đứa bé này rất phức tạp, trải qua quá nhiều chuyện, cũng do tôi không làm hết trách nhiệm.”

Quan hệ của người này với nhà họ Hoắc, bác sĩ hiểu rõ.

Vợ cũng bỏ rơi được.

Ông ấy đi đến bàn làm việc viết phương án trị liệu, suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Giờ là thời gian điều trị tốt nhất của con bé, lớn thêm chút nữa, muốn nói chuyện thì phải lần nữa luyện tập, đó sẽ là một quá trình vừa dài vừa đau khổ.”

Lục Khiêm gật đầu: “Tôi sẽ nói với con bé.”

Bác sĩ đưa cho Lục Khiêm một tấm danh thiếp: “Đây là bạn thân của thầy tôi, có uy tín trong phương diện này, nhưng thường xuyên ở nước ngoài, nếu cần gọi điện thoại thì cứ báo tên tôi.”

Lục Khiêm nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Ông rời khỏi phòng làm việc, cũng không đi vào phòng bệnh luôn.

Hành lang đã yên tĩnh lại.

Ông đi tới cuối hành lang, ở đó có một cánh cửa sổ, gió nóng mùa Hè thổi từ đó vào, thổi hơi nóng vào mặt rất không thoải mái, nhưng Lục Khiêm cần nó giúp mình tỉnh táo.

Buổi chiều, Lục Huân phải làm một phẫu thuật nhỏ.

Lục Khiêm gọi cho Minh Châu, để cô không phải đợi mình.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!