Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1193: Minh Châu vẫn không nói gì




Cuối cùng hẹn ở nhà hàng ngày trước bọn họ thường tới, vẫn trong căn phòng đó.

Lục Khiêm tới trước, ông gọi bảy tám món, đều là những món Minh Châu thích ăn.

Đợi ước chừng 10 phút, Minh Châu tới. Cô mang theo trợ lý tới, Lục Khiêm nhìn một cái, người đã phải rời đi.

Minh Châu nhìn cửa phòng đóng lại, chưa nói gì thêm. Cô ngồi vào vị trí bên cạnh Lục Khiêm, cầm đũa ăn cơm, chỉ nói nhẹ: “Tôi có hơi đói!”

Bây giờ đã là bảy giờ tối, cô vẫn chưa ăn cơm trưa. Lục Khiêm chia thức ăn cho cô.

Có có khi bọn họ có thể yên tĩnh như vậy, không khí cũng xem như là thoải mái.

Minh Châu vẫn không nói gì.

Lục Khiêm ăn rất ít, ông nhìn sườn mặt của cô, biết rõ mà còn cố hỏi: “Bạn trai mới đâu rồi?”

Giọng điệu của Minh Châu rất lạnh lùng: “Không phù hợp! Không tiếp tục.” Lục Khiêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ông lại rót trà cho cô, là trà Tuyết Đỉnh Hàm Thúy rất hiếm thấy, bình thường Minh Châu không thích uống trà nhưng cô có thể uống được loại này.

Minh Châu không từ chối ý tốt của ông.

Nhưng sau khi cô ăn uống xong xuôi, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: “Tổng Giám đốc Lục, bữa cơm này cũng coi như đã ăn xong, chuyện đầu tư có phải nên đặt đúng chỗ hay không?”

Lục Khiêm không so đo cùng cô.

Ông đặt tấm chỉ phiếu đã viết xong vào trong lòng bàn tay cô, Minh Châu mở ra nhìn thì thấy đó là tám mươi triệu, không thiếu một đồng. Cô nói cảm ơn rồi định rời đi.

Lục Khiêm bắt được tay cô.

Dưới ánh đèn thủy tinh, ông nhìn chằm chằm vào mắt cô, lần đầu tiên nghiêm túc hỏi cô: “Minh Châu, em còn muốn tức giận với anh đến bao giờ?”

Đôi môi của Minh Châu khẽ run lên.

Gô không trả lời, bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Khiêm nhẹ nhàng buông tay cô ra.

Ông thật sự rất bực bội, rất muốn rít một điếu thuốc.

Cuối cùng ông vẫn bình tĩnh mà nói: “Minh Châu, anh biết anh có lỗi với em! Anh cũng biết em còn đang trách anhI... Mấy năm nay anh liều mạng sống sót cũng là vì em và bọn nhỏ, anh phải chịu cảnh em xa cách nhiều hơn cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà Minh Châu à, anh không còn trẻ nữa! Anh thật sự không còn trẻ nữa! Thời gian để anh có thể chăm sóc em và con cũng chỉ còn lại chừng ấy năm, lại tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ không kịp.”

Ông nhìn chăm chú vào cô, nhìn cô bung nở rực rối

Cô cũng không biết, căn bản ông không dám già đi, ông là một người đàn ông vô cùng để ý đến vẻ bề ngoài của mình, ông sợ lúc đứng ở bên cạnh cô sẽ bị người ta chỉ trỏ, sợ cô phải chịu uất ức!

Không phải ông không muốn theo đuổi cô, mà là thời gian không đợi người.

Minh Châu nghe xong thì cảm thấy rất áp lực.

Giờ khắc này, cô rất muốn nói với ông rằng cô đã tha thứ, rất muốn níu lấy cánh tay của ông rồi nói rằng cô không trách ông!

Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được. Lúc rời đi, cô khóc. Thế nhưng cô lại không biết, Lục Khiêm cũng rơi lệ...

Giữa hai người bọn họ, không nói rõ ai đúng ai sai, có lẽ đã sai ngay từ đầu.

Bắt đầu từ ngày đó, dường như Lục Khiêm đã từ bỏ. Ông không còn quấy rầy cô nữa.

Thỉnh thoảng ông cũng có thể nghe thấy tin tức của, đóng máy, quảng cáo, xem mắt.

Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ là con cái.

Thỉnh thoảng cũng sẽ vô tình nhìn thấy mặt nhau ở nhà họ Hoắc nhưng cũng chỉ gật đầu, nhiều nhất cũng là nói chuyện về con cái.

Bản thân Lục Khiêm cũng không biết ông đã từ bỏ hay chưa. Ông muốn cho cô hạnh phúc, cô lại không cần. Ông tiếp cận lại khiến cô đau khổ!

Ông từ từ rời xa khỏi cuộc sống của cô nhưng vẫn đầu tư gần như tất cả mọi phim của đạo diễn Vương.

Mùa hạ, thân thể Lục Khiêm tốt hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!