Lục Khiêm chỉ cười nhẹ, ngồi lên trên ghế sô pha bên cửa sổ cầm một tập báo chí rồi đọc, nhẹ giọng nói: “Phòng để quần áo có quần áo của em, thay rồi đi rửa mặt!”
Minh Châu vào nhà vệ sinh.
Trong chốc lát, bên trong truyền đến đánh răng...
Lục Khiêm đặt báo xuống, im lặng ngồi nghe.
Cũng đã rất lâu rồi ông không được cảm nhận những ngày tháng gia đình như thế này!
Minh Châu nhanh chóng rửa mặt xong, đi tới phòng để quần áo thay quần áo.
Trước kia cô từng để một vài bộ quần áo ở đâu, sau đó cũng không tới lấy, có thể mặc đối phó một chút.
Nhưng vào lúc mở cửa tủ ra, cô chợt sửng sốt.
Một tủ đồ mới, lại còn là nhấn hiệu cô thích nhưng lại rất phù hợp với lứa tuổi hiện tại của cô, phần lớn rất nữ tính sang trọng
Cô chỉ im lặng nhìn, một lát sau lại nhịn không được đưa tay lên chạm vào. chất vải của chúng.
Khóe mắt cô nóng dần lên.
Những thứ này là do Lục Khiêm chuẩn bị, thế nhưng thế thì giờ có còn ý nghĩa gì nữa chứt!
Minh Châu yên lặng thay quần áo, đi ra ngoài.
Lục Khiêm ngồi ở trên sô pha nhìn cô.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa kính phía sau, đánh vào lưng ông tạo nên một vầng sáng tỏa, cũng khiến cô không nhìn rõ biểu cảm của ông, chỉ cảm thấy người nọ rất đẹp.
“Đi ăn sáng!” Ông nói xong đứng dậy.
Minh Châu gọi ông lại: “Lục Khiêm, tôi có chuyện muốn nói với ông!”
Lục Khiêm đoán ra cô muốn nói gì, nghĩ ngợi rồi lại ngồi xuống.
Minh Châu đứng ở cửa phòng để quần áo.
Cô châm chước một hồi rồi nói thẳng: “Tối hôm qua tôi uống say! Nhưng dù tôi có uống say thì ông cũng không nên cởi quần áo nằm cùng với tôi! Lục Khiêm... Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện đã xảy ra không có nghĩa là nó sẽ thay đổi được những thứ khác!”
Giọng nói của Lục Khiêm lạnh lùng: “Tóm lại em muốn nói cái gì!”
Minh Châu cũng không thèm khách sáo với ông: “Chính là chuyện xảy ra vào. tối hôm qual”
Lục Khiêm quay mặt đi.
Hồi lâu sau ông mới nhẹ giọng nói: “Nếu giống như trước, nhất định em sẽ khóc lóc đòi anh phụ trách.”
Minh Châu vẫn chưa nói chuyện, ông đã đứng dậy. “Tôi biết rồi! Ăn sáng thôi!”
Ông vẫn dịu dàng nhưng giọng điệu lại không giống như vừa nấy, Minh Châu vẫn có thể cảm nhận được điều này.
Nhưng cô sẽ không lùi bước chỉ vì chuyện này!
Lúc ăn sáng, cô giương mắt nhìn anh: “Lát nữa trên đường đi nhớ mua thuốc cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!