Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm thúy.
Người khác chỉ nghĩ ông coi trọng Minh Châu, trêu ghẹo: “Cô Hoắc là người có địa vị! Tổng Giám đốc Lục có khả năng sẽ phải đi về tay không rồi!”
Lục Khiêm khẽ cười một tiếng.
Tình huống này tất nhiên không hề khiến ông phải đắn đo, chẳng những không giải thích, ngược lại còn nói với một người ngồi bên cạnh Minh Châu: “Cho dù không có cơ hội, tôi cũng muốn được thảo luận kịch bản với cô Hoắc đây một hồi, gần đây tôi thật sự cảm thấy hứng thú với việc đầu tư phương diện này.”
Người nọ nhường vị trí cho ông.
Vì thế Lục Khiêm lại ngồi ở bên cạnh Minh Châu, chỗ ngồi đủ cho mười người, nay lại thành mười một người ngồi có vẻ hơi chật chội.
Lục Khiêm và cô ấy, người sát bên người.
Thậm chí ông còn có thể cảm nhận được vòng eo của cô ấy mềm mại như thế nào.
Nhưng Lục Khiêm cũng không thể hiện ra mặt.
Ông tiếp tục nói chuyện với người ta, mặc dù không hút thuốc lá nhưng cặp ngón tay thon dài trắng nõn vẫn kẹp một điếu thuốc ở giữa.
Ông có bề ngoài tuấn tú, gia cảnh lớn mạnh.
Ít nhất trong số những người đang ngồi, không có ai dám gây khó xử với ông, bắt ông hút thuốc, uống rượu.
Không khí vô cùng hòa bình.
Minh Châu không nói chuyện nhiều, mãi cho đến khi có người uống say đưa một chén rượu tới, lớn giọng nói: “Chỉ cần cô Hoắc cho chúng tôi mặt mũi, uống hết ly rượu vang đỏ này, bộ phim này sẽ được đầu tư!”
Minh Châu giương mắt.
Đạo diễn Vương rất khẩn trương, ông ta không đắc tội được với mấy ông Thần Tài này.
Nhưng nhà họ Hoắc ông ta lại càng không dám đắc tội.
Để con gái nhà họ Hoắc mời rượu, nghĩ mà cũng chẳng dám nữa là.
Nếu là trước đây, khẳng định Minh Châu sẽ không uống ly rượu này nhưng đạo diễn Vương có ơn dìu dắt cô ấy... Nếu uống xong một chén rượu là có thể lôi
kéo được nhà đầu tư, cô ấy cũng sẽ không cao ngạo như thế.
Dưới ánh nhìn của đông đảo tất cả mọi người, Minh Châu đứng dậy, cầm lấy ly rượu kia.
Cô ấy cười nhạt: “Tổng Giám đốc Triệu đã nói thì phải giữ lời!” Nói xong, cô ấy định uống.
Một bàn tay thon dài chợt ngăn tay cô lại, cầm lấy cái ly.
Là Lục Khiêm!
Người ngồi trong phòng đều ngây ra!
Tổng Giám đốc Lục có phải vượt rào rồi không vậy, tay của người phụ nữ này nói sờ là có thể sờ sao, hơn nữa đối phương lại còn là con gái nhà họ Hoäc.
Một lát sau Không đúng! Cô Hoắc vẫn chưa cho ông một cái bạt tai. Ánh mắt của hai người triền miên bên nhau!
Những người đó bỗng nhiên nhận ra, quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản!
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website