Chẳng qua là ông muốn tới nhìn cô, chẳng qua chỉ là không nỡ để cô xuất đầu lộ diện thôi.
Buổi chiều, Lục Khiêm hoàn thành hết công việc.
Ông đi đón Tiểu Lục Thước trước.
Để không làm cậu nhóc thất vọng, ông dắt Tiểu Lục Thước ra ngoài ăn, trẻ con mà, đứa nào cũng thích ăn mấy thứ gà rán các loại, Lục Khiêm cũng chiều con.
Nhưng Thước Thước không chịu ăn gà rán.
Cậu bé nắm tay Lục Khiêm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại thành cái bánh bao: “Muốn ăn cơm trắng!”
Có đứa trẻ con nào lại thích ăn cơm trắng vậy?
Lục Khiêm sờ đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: “Bố có thể nhìn con ăn!” “Là con muốn ăn!” Thước Thước ngại ngùng nói.
Lục Khiêm cười.
“Được, bố đưa con đi ăn cơm!”
Ông tự lái xe đưa Tiểu Thước Thước tới một nhà nhà hàng cơm bình dân khá nổi tiếng, việc kinh doanh cũng khá tốt.
Cậu nhóc ăn rất ngon miệng.
Lúc Lục Khiêm nói chốc lát nữa sẽ đưa cậu bé về nhà, ông có một bữa tiệc tối, Tiểu Thước Thước vùi đầu ăn cơm không nói gì.
Lục Khiêm cảm thấy cái tính này của cậu bé rất giống Ôn Noấn.
Ông dịu dàng dỗ dành: “Mẹ cũng ở đây! Con không muốn bố mẹ gặp mặt sao?”
Muốn, đương nhiên muốn!
Nhưng Tiểu Thước Thước cảm thấy mình phải rụt rè một chút, cậu nhóc quanh co lòng vòng mà nói: “Hôm nay có nhiều bài tập lắm! Con cũng không có thời gian đi cùng bố.”
Lục Khiêm hơi mỉm cười.
Cơm nước xong, ông đưa cậu nhóc về biệt thự, bà cụ đang rất ngóng trông.
Lục Khiêm đang định lên xe.
Bà cụ lại dặn dò ông: “Con không được uống rượu! Cũng phải để ý tới Minh Châu nữa, không được để con bé xảy ra chuyện gì!”
Lục Khiêm cười: “Mẹ cứ yên tâm!”
Bà cụ muốn nói lại thôi, cuối cùng than nhẹ một tiếng: “Mẹ gói hoành thánh cho con rồi, có cho rau thơm nữa.”
Lục Khiêm hơi giật mình. Cuối cùng ông nhẹ giọng nói: “Con sẽ đưa Minh Châu về nhà.” Ông ngồi vào xe.
Chiếc xe việt dã màu đen có sàn xe cao, tầm nhìn tốt, ông có thể nhìn thấy nơi phía chân trời đỏ rực.
Lúc này, thật sự anh rất muốn hút một điếu thuốc lá.
Nhưng không thể!
Thân thể của ông không cho phép ông sử dụng bất kỳ một thứ đồ gì có chứa chất kích thích, thuốc lá và rượu phải cai sạch. Thật ra đối với một người đàn ông mà nói, cuộc sống như thế này đã không còn niềm vui gì nữa nhưng ông còn có Minh Châu và hai đứa nhỏ...
Vẻ mặt của Lục Khiêm trở nên dịu dàng.
Lúc ông đến câu lạc bộ, bóng đêm nay đã được phủ thêm ánh sáng lộng lẫy.
Thư ký Liễu đứng trước cửa chờ ông.
Xe dừng lại, thư ký Liễu tới mở cửa xe, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy Minh Châu rồi! Cô ấy không hề biết ngài cũng tới đây!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!