Thật lâu sau, cậu bé mới nhỏ giọng hỏi: 'Bố sẽ không đi nữa chứ?"
Đột nhiên Lục Khiêm ngước mắt lên.
Ông kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai mình, ánh mắt đan xen phức tạp, giọng Tiểu Thước Thước càng lúc càng nhỏ: "Nếu bố nói không đi, con sẽ tiếp tục gọi bố là bố."
Lục Khiêm khẽ nói: "Thước Thước, bố sẽ không đi!"
Lục Thước khịt mũi rồi đi pha sữa bột.
Lúc quay lại, mắt và mũi cậu bé đều hồng hồng cả lên, Lục Khiêm cảm thấy rất có lỗi với cậu bé.
Lúc ông cho Tiểu Lục U uống sữa, Lục Thước vẫn luôn ở bên cạnh ông.
Lúc này, Minh Châu xuống lầu liền thấy cảnh này, cô lặng lẽ nhìn hai giây. Tiểu Lục U nằm gọn trong vòng tay Lục Khiêm, ôm bình sữa nhỏ, từ từ uống. Dáng vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ.
Minh Châu bước tới, khẽ nói: "Con bé thật sự rất thích ông."
Lục Khiêm cười nhạt.
Ông vươn tay xoa xao đầu Tiểu Thước Thước, bỗng nhiên nói ra một yêu cầu: "Tối nay anh ngủ cùng Thước Thước, có được không?”
Minh Châu do dự.
Trên lý thuyết, Lục Khiêm là thông gia với nhà họ Hoắc, ông ngủ lại cũng không có gì là sai, nhưng bây giờ cô đã ở bên người khác!
Cô chần chờ không trả lời.
Ánh mắt Tiểu Thước Thước ảm đạm, cậu chậm rãi đứng dậy. "Con đi ngủ đây!" Nói xong, cậu sờ đầu Tiểu Lục U.
Sau đó ủ rũ bước đi.
Lục Khiêm không đành lòng nhìn cảnh này, ông đang định nói gì đó, nhưng Minh Châu đã nói trước: "Ông ngủ với thằng bé đi!"
Lục Khiêm: ...
Đêm khuya, Minh Châu cố đè nén cảm xúc của mình: "Lục Khiêm, chuyện này phải trách ai đây!"
"Trách anh!" Giọng Lục Khiêm hơi nghẹn ngào.
Ông dường như đều vắng mặt trong từng giai đoạn trưởng thành của Thước Thước, ấm áp duy nhất ông có thể cho cậu bé là mỗi tháng một lần thăm.
Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Lục Khiêm lại sờ sờ tóc Tiểu Lục U, định đợi con bé ngủ mới thôi.
Minh Châu lên phòng ngủ, ông không tiện đi vào.
Chờ bé con bớt sốt, ông về phòng ngủ Tiểu Thước Thước.
Cậu bé mất tự nhiên, Lục Khiêm mặc quần áo như cũ nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con trai, thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ không bao giờ rời đi nữa!"
Tiểu Thước Thước xoay người.
Cơ thể nhỏ bé dưới chăn ấm áp ôm lấy Lục Khiêm.
Cậu bé tựa cái đầu nho nhỏ vào ngực Lục Khiêm.
'Thầm thì nói.
"Con không muốn nhận người khác làm bố."
Cho dù người đó trông rất được, cho dù người đó cực kỳ quan tâm chăm sóc mẹ, đối xử với cậu và em gái cũng rất tốt, nhưng cậu bé có thể nhận ra mẹ không vui, thỉnh thoảng còn khóc trong phòng vào ban đêm.
Năm đó, quang cảnh đám cưới ở Lục Viên tại thành phố C.
Sẽ không thể nào xóa nhòa trong tâm trí Tiểu Lục Thước.
Cậu bé hận bản thân còn quá nhỏ, không thể làm được gì cả!
Lục Khiêm ôm con trai, cảm thấy đau lòng vô cùng, vỗ nhẹ vào lưng con.
Ông thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ thường xuyên về thăm con và em gái."
Tiểu Lục Thước không trả lời.
Cậu bé bám vào lòng Lục Khiêm như một chú khỉ nhỏ, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ngủ cùng bố...
Lục Khiêm khó chịu trong lòng.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website