Cô đón nhận nụ hôn của anh, bàn tay dừng lại trên cánh tay rắn chắc của anh, khẽ vuốt nhẹ.
Hoäắc Minh dừng trên môi cô, nhẹ thở hổn hển: “Giúp anh cởi áo sơ mi đi.”
Ôn Noãn hơi nghiêng thân mình, một tay đè trên thắt lưng anh, lôi ra vạt áo sơ mi từ bên trong, vải dệt màu xanh nhạt trượt ra ngoài, cô cởi ra từng cúc, từng cúc
một.. Hoặc Minh hôn dọc theo môi cô, hôn đến tận sau mang tai. Hơi thở nóng ấm của anh truyền ra: “Bà Hoắc, em học hư rồi!” Ôn Noãn kêu thảm một tiếng.
Cô ôm sau vai anh, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, cô nhu thuận mà ghé vào vai anh, trầm giọng nhẹ lẩm bẩm: “Anh không thích hả?”
“Thích, đương nhiên là thích!”
“Anh thích nhìn em chủ động."
Hoắc Minh vô cùng động tình.
Bọn họ đã là vợ chồng lâu rồi, nhưng lại chưa từng mất đi cảm giác kích thích, vẫn duy trì nhiệt tình với thân thể của nhau.
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anh thích nhìn dáng vẻ cô trầm luân vì mình, thích nhìn đáng vẻ cô mất khống chế, loại cảm giác này chỉ anh mới có thể mang lại cho cô...
Ôn Noấn, chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Hoặc Minh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy, cả đời chỉ yêu một người con gái, chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, chỉ có cảm giác với thân thể của cô.
Đây là sự lãng mạn lớn nhất.
Đây hẳn là dáng vẻ tốt đẹp nhất của hôn nhân đi!
Mấy phen mây mưa, mây tan mưa thu.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi tắm xong, hai người nằm trong chăn ấm mềm mại, thoải mái đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.
Nhưng anh lại muốn trò chuyện cùng cô một chút nữa. Anh thích Ôn Noãn.
Không chỉ là hưởng thụ sự chăm sóc của cô, làm chuyện giữa vợ chồng với cô, mà anh cũng thích nói chuyện cùng cô nữa.
Anh ôm cô, dịu dàng hỏi cô cảm thấy như thế nào.
Ôn Noãn rúc trong lồng ngực anh, cái cằm tinh xảo gác lên trên cánh tay anh, ngửa đầu hôn lên cằm anh: “Chuyện thế này mà anh còn muốn xem lại sao?”
Hoắc Minh tức đến bật cười, nâng cằm cô, thò lại gần hôn cô. Rất có tư thế lại muốn đến một lần nữa.
Ôn Noãn để anh hôn một lát rồi ngăn cản anh.
“Sáng sớm mai anh còn phải mở họp đấy!”
Hoắc Minh buông tha cô, Ôn Noãn dán lên người anh, nhẹ giọng nói: “Thật ra em phát hiện, anh đặc biệt thích nơi này! Đây là nỗi lòng của cánh đàn ông sao?”
Lần đầu tiên của cô với anh, cũng ở chỗ này.
Đôi mắt đen của Hoắc Minh chăm chú nhìn cô, rất đúng lý hợp tình mà nói: “Anh không biết những người đàn ông khác có hay không, nhưng anh thì có! Chỉ là đối với những người phụ nữ khác thì hẳn là anh không có, anh cũng chỉ có đối với em... Đây hẳn là dục vọng chiếm hữu đi!”
Cho nên, là bởi vì em, cho nên anh mới có những suy nghĩ không phù hợp này.
Không phải cứng nhắc bảo thủ.
Mà là hy vọng lần đầu tiên của nhau, sẽ thuộc về đối phương.
Ôn Noãn vỗ vỗ mặt anh, cảm thán: “Giám đốc Hoắc, năm nay ngài đã ba mươi bảy tuổi rồi!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười. Ôn Noãn lại đỏ mặt. Đúng vậy, ba mươi bảy tuổi, vẫn làm cô khóc lóc cầu xin anh như thường.
Ôn Noãn không dám lại trêu chọc anh nữa, cô ôm cổ anh, thấp giọng nói: “Ngủ đi! Sáng mai anh đi công ty, em đi thăm cậu.”
Hoắc Minh duỗi tay, tắt đèn.
Trong đêm tối, Ôn Noãn thấp giọng nói: “Em rất mong Minh Châu cũng giống như chúng ta, sẽ có được hạnh phúc.”
Hoắc Minh nhìn lên trần nhà.
Sau một lúc lâu anh mới nói tiếp: “Nếu có thể, con bé đã sớm tìm người khác rồi!"
Tình yêu chính là như vậy. Không đụng tới người kia, ai cũng đều có thể.
Nhưng nếu gặp được người đó, thì những người khác sẽ trở thành tạm chấp nhận.
Ôn Noãn tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em đây là anh tạm chấp nhận sao?”
Hoắc Minh nhẹ ôm vòng eo cô, vốn dĩ định nói vài lời cợt nhả, nhưng cuối cùng anh rất dịu dàng nói: “Ôn Noãn, em là mẹ bốn đứa con của anh, là vợ của Hoắc Minh anh, anh vô cùng quý trọng những gì đang có được bây giờ.”
Sau khi hòa hảo, giọng anh rất nhỏ bảo đảm gì đó với cô.
Chỉ là anh rất săn sóc, chưa làm chuyện khiến cô đau lòng bao giờ cả.
Ôn Noãn nghĩ, đây là sự bồi thường tốt nhất.
Cô cũng rất ít khi nói lời tha thứ, những vết rách kia, cứ được tu bổ trong lặng lẽ từng ngày, từng ngày mội...
Bọn họ yêu nhau.
Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tỉnh lại. Hoắc Minh đã làm xong bữa sáng, là món cô thích.
Anh khom lưng lại hôn môi cô, nhỏ giọng oán giận: “Khi chạy bộ, anh phát hiện vườn hoa hồng trước kia không còn nữa, cho nên sáng sớm không có hoa. “
Ôn Noãn hôn môi anh.
Cô cười nhạt: “Anh còn có thể chạy bộ hả?”
Hoắc Minh lại nhịn không được mà chèn ép Lục Khiêm: “Em cho rằng anh là Lục Khiêm à! Tuổi lớn, lại còn là tên da giòn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!