Lục Khiêm chăm chú nhìn cô.
Ông nhìn nước mắt của cô, ông cùng cô dây dưa mấy năm nay, cô lại nhỏ hơn ông nhiều như vậy.
'Tâm tư của cô ông còn lạ gì.
Cô yêu ông, nhưng lại hận ông.
Trong cảm xúc yêu hận như vậy, cô phải chịu tra tấn gấp bội.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu dịu dàng như là tình nhân nỉ non: “Nếu em có thể buông được anh, vậy thì buông đi, Minh Châu... Em đừng khóc.”
Ông không ép cô!
Tay Lục Khiêm rũ xuống, khó chịu nhắm mắt lại.
Ông không hề giả vờ, quả thật người đã nóng lên rồi, lần cướp đoạt vừa rồi chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.
Lúc này cho dù cô có đồng ý, thì ông cũng không có tinh lực. Minh Châu dìu ông ngồi xuống ghế sô pha.
Cô vào phòng bếp rót cho mình cốc nước sôi để nguội, ngoài ý muốn, ấm nước đã có sẵn.
Còn có trong tủ lạnh cũng đầy ắp, vẫn là đồ bán lẻ cô thích ăn.
Cô không dám nhìn nhiều, yên lặng rót nước lọc cho ông: "Uống chút nước đã, lát nữa thư ký Liễu sẽ đưa bác sĩ tới.”
Lục Khiêm nhận lấy ly nước, nhưng ngón tay ông lại giữ tay cô. “Cậu ta tới, vậy có phải em sẽ rời đi không?” Minh Châu ừ một tiếng: “Tôi phải về nhà.”
Cô đặt cái ly vào trong tay ông, trong nháy mắt tách ra, ngón tay thon dài của ông giật giật, cứ như đang muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Lục Khiêm uống nửa chén nước. Sau đó thì hơi nhắm mắt lại, dường như có hơi mệt mỏi. Minh Châu có hỏi qua bệnh tình của ông.
Tuy vẫn khá ổn nhưng cần phải dưỡng sinh, về cơ bản không thể hút thuốc uống rượu.
Cũng không thể bị cảm lạnh phát sốt được.
€ô nhìn cái áo khoác đã ướt một nửa trên người ông, nhẹ gọi tên ông: “Lục Khiêm, cởi quần áo ra.”
Nghe vậy, ông nhẹ nhàng nâng mí mắt lên một chút.
Minh Châu cởi áo khoác ra cho ông.
Cô muốn tìm chai thuốc trong túi áo ông, kết quả tìm ra mấy viên kẹo, là nhãn hiệu cô thích ăn.
Cô rũ mắt, yên lặng nhìn một hồi lâu.
Lục Khiêm bị sốt đến choáng váng.
Ông nhẹ nhàng cầm tay cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Minh Châu, chúng ta còn có thể trở lại quá khứ nữa không? Giống như trước như vậy, em gọi anh là chú Lục, anh thì xem em như một đứa bé.”
Cho dù bây giờ cô đã là một người phụ nữ thành thục.
Ông vẫn là xem cô như một đứa nhỏ.
Lục Khiêm nói xong, cũng không có sức chờ cô trả lời nữa, thần trí của ông không phải quá rõ ràng, nhưng vẫn cố chấp mà nắm lấy tay cô không buông, cứ như nếu buông ra, những ôn tồn mà ông hao hết tâm tư để đổi lấy này sẽ biến mất không thấy nữa.
Ánh đèn vàng nhạt.
Ấm áp như trước kia, ngọn đèn thủy tinh này là do chính tay cô chọn.
Italy có giá hai triệu đồng.
Đơn giản là cô thích, cảm thấy lấp lánh lại rất hoa lệ, đặt ở nhà đẹp mắt.
Cảnh còn người mất.
Cô cũng không thể nào trả lời ông.
Chỉ chốc lát sau, thư kí Liễu đã đưa theo bác sĩ tới đây.
Minh Châu mở cửa ra.
Gặp mặt nhau dù sao cũng cảm thấy khá vi diệu, vẫn là thư kí Liễu mở lời trước: “May mà có cô! Thân thể này của ông ấy còn phải điều dưỡng cho tốt, vậy mà cứ không biết quý trọng.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!