Dĩ nhiên là Tiểu Lục U không thể trả lời.
Cô bé thích thú cười khúc khích, cánh tay ngắn ngủn ôm lấy Lục Khiêm.
Lục Khiêm lặng lẽ ôm lấy con bé một lúc, ngửi mùi sữa thơm trên người con bé, sau đó chỉnh lại chiếc váy nhỏ rồi đi lên sân thượng.
Minh Châu vẫn còn đang đứng ở đó.
Cô ấy mặc một chiếc váy hoa dài, bên ngoài khoác một chiếc áo vest dài rộng thùng thình.
Mái tóc đen dài xõa ở phía sau như rong biển. Cơn gió nhẹ thổi đến. Bóng lưng cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Lục Khiêm bế đứa trẻ đi lại gần, dường như cô ấy cảm nhận được nên nói khẽ: "Em còn tưởng anh sẽ không quay về nữa."
Lục Khiêm không nói gì cả. Minh Châu ngước đầu lên.
Gô ấy quay người lại lặng lẽ nhìn ông, mắt mũi đã ửng đỏ lên hết rồi, rõ ràng là đã khóc.
Lục Khiêm bảo cô ấy đừng khóc.
Minh Châu nén giọng nói lại: "Chúng ta đã kết thúc rồi, nhưng anh nên để ý đến Thước Thước, mà anh thì cứ như vậy mà đi."
"Anh biết rồi." Giọng nói Lục Khiêm có chút nghẹn ngào.
Nếu lại nói lời xin lỗi thì có vẻ rất cứng nhắc.
Ông lựa chọn im lặng.
Ông đặt đứa trẻ vào tay của Minh Châu, lại đưa ngón tay thon dài trắng nõn khẽ sờ vào khuôn mặt tròn trịa của đứa trẻ. sau đó nhét một đôi vòng tay rất tinh xảo mà ông mua về ở Thụy Sĩ.
Ông cười nhạt: "Mới xuống máy bay là anh đến đây, vẫn còn chưa kịp gặp bà cụ, hai năm nay đôi mắt bà cụ khóc sắp mù rồi, anh nghe nói em hay đưa bọn trẻ đến thăm bà ấy, Minh Châu, cám ơn em."
Ông nói rất cảm động và khách sáo.
Khiến người ta không đoán được ý tứ. Minh Châu kiềm chế cảm xúc, khẽ nói: "Bà cụ là bà cụ, anh là anh. "Anh biết rồi." Giọng nói Lục Khiêm có chút nghẹn ngào.
Lục Khiêm lại trêu đứa trẻ một lúc, ông ốm một trận nhưng lại trầm tĩnh hơn trước.
Cuối cùng phải nói lời tạm biệt.
Hoắc Minh đi vào nhìn thấy hai người đang nói chuyện thì bế lấy Tiểu Lục U.
Anh hôn con bé rồi nói: "Đứng ở đây làm gì chứ, xuống nhà ăn cơm đi! Hôm nay nhà chúng ta có song hỷ lâm môn đấy, bố mẹ rất vui, nên bảo nhà bếp làm thêm mấy món ăn mà cậu thích ăn, họ nói là để tiếp đón cậu tẩy trần."
Song hỷ lâm môn?
Lục Khiêm ngửi thấy mùi thơm, ông ung dung cười nói.
"Không được, bà cụ đang ở thành phố B, vẫn chưa gặp mặt bà ấy."
"Hôm khác! Hôm khác nhé."
Ánh mắt Hoắc Minh như điện: "Vậy thì đáng tiếc quá! Nếu không vừa hay cậu ở lại để giúp Minh Châu che mắt chứ, hôm nay có một người cháu nhà họ Tư đến chơi, người ta có vẻ không tệ."
Minh Châu hơi ngơ ngác.
Cô ấy đã gặp qua người đó một lần, nhưng không hề nghĩ đến...
Lục Khiêm khẽ cười: "Vậy cũng tiếc thật."
Ông nhìn Minh Châu nói nhỏ: "Qua một vài ngày nữa anh lại đến thăm con."
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!