Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1145: Một năm hai tháng




Hoắc Minh đi hút thuốc.

Cô cẩn thận chọn mấy tấm ảnh, còn có ảnh của tiểu Thước Thước, gửi cho Lục Khiêm...

[Chúc mừng năm mới, cậu]

Cô chúc ông ấy có thể thoát khỏi bệnh tật, sống lâu trăm tuổi.

Bên kia, Lục Khiêm tỉnh lại, ông nhận được ảnh Ôn Noãn gửi cho mình.

Trong ảnh, Minh Châu đang ngủ.

Năm bên cạnh cô là một đứa bé hồng hào, mặt mày màu da đều cực kỳ giống người nhà họ Lục, Lục Khiêm lẳng lặng nhìn, nhìn Minh Châu, nhìn tiểu Lục U và còn cả nhóc con ngốc của ông!

“Nhóc con!" Lục Khiêm nhìn ảnh cười.

Nhưng khóe mắt của ông lại rưng rưng nước mắi...

Thư ký Liễu ở một bên cũng tham gia: "Đáng yêu quá! Đúng là sao chép lại khuôn mặt của ngài, con gái giống bố thật có phúc.”

Lục Khiêm lưu luyến vuốt ve màn hình.

Ông thấp giọng nói: 'Đứa bé còn nhỏ, có lẽ khi lớn lên sẽ theo mẹ, nhưng nhất định là có phúc.”

Thư ký Liễu đúng lúc nói: "Nếu không ngài thử gọi điện thoại cho Minh Châu xem? Cô ấy mới sinh con, trong lòng chắc hẳn rất chờ mong tin tức của ngài.”

Lục Khiêm nhìn điện thoại. Hồi lâu, ông mới chậm rãi mỉm cười nói: "Được!”

Đúng lúc cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ trẻ tóc vàng mắt xanh đẩy cửa tiến vào: "Ông Lục, tôi muốn nói chuyện về bệnh tình của ngài..."

Thư ký Liễu: Chết tiệt!

Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này!

Lục Khiêm nhận lấy báo cáo, nụ cười vui vẻ cứng đờ trên khóe miệng...

Thư ký Liễu cũng im lặng.

Bác sĩ nam trẻ tuổi nói: "Chúng tôi có một phương án mới, quá trình điều trị sẽ kéo dài một năm, cũng sẽ vô cùng đau khổ, nhưng tỷ lệ thành công có thể tăng từ 5% lên 30%, tôi muốn hỏi ý kiến cá nhân của ông Lục! Tất nhiên chỉ phí rất đắt.”

30%...

Lục Khiêm không chút đắn đo nói: "Tôi đồng ý.”

Bác sĩ nam trẻ tuổi đưa văn kiện tới, bảo Lục Khiêm ký tên.

Lục Khiêm không còn sức lực để xem.

Ông bảo thư ký Liễu xem, thư ký Liễu xem xong, im lặng một hồi lâu.

Phương án trị liệu rất mạnh mẽ và đau đớn, nếu như là người bình thường khẳng định sẽ bỏ cuộc, thế nhưng thư ký Liễu biết Lục Khiêm muốn sống đến mức nào, anh ta nhẹ giọng nói: "Không có vấn đề gì! Tôi sẽ ở lại với ngài.”

Lục Khiêm cầm bút ký tên.

Ký xong, ông chậm rãi đặt bút xuống, nhẹ nói: "Chỉ mong giờ này năm sau, chúng ta có thể về nước đón năm mới đoàn viên.”

Ước gì lúc đó ông còn sống.

Một năm hai tháng.

Vào mùa xuân, mọi thứ dường như hồi sinh, trái đất ấm trở lại.

Minh Châu chụp tạp chí xong thì một mình lái xe về, cô nhớ đến tiểu Lục U.

Em bé 14 tháng tuổi, vẫn chưa cai sữa hoàn toàn.

Cô vẫn như thường ngày, mở cửa xe, trong tay ôm một túi bánh mì Pháp.

Món ăn yêu thích nhất của Hoäc Doãn Tư.

Cô bước đi càng lúc càng chậm, hôm nay nhà họ Hoắc có gì đó không giống ngày thường lắm, cô nhìn thấy trước cửa biệt thự đỗ vài chiếc xe Audi màu đen, còn đài phun nước trong nhà đã lâu không mở.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!