Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1140: Nửa tiếng sau




“Không ngủ được?”

Ôn Noãn trong đêm tối nhìn chăm chú chồng mình, khẽ ừ một tiếng.

Hoắc Minh im lặng một lúc.

Anh khẽ lên tiếng: “Ba có một người bạn có con trai, cũng ly hôn, có ý với Minh Châu, người cũng không tệ, suy nghĩ của bố là đợi sinh con xong lớn một chút, thì để bọn họ gặp mặt, có lẽ có thể thành công.”

Hoắc Minh nghĩ, chuyện này nên nói với Ôn Noãn.

Ôn Noãn cũng rõ ý của anh.

Cô khẽ tựa vào vai anh, khẽ nói: “Đến lúc đó xem ý của Minh Châu đi!” Hoắc Minh vuốt tóc cô.

Anh thì thầm: “Nếu không hợp thì cứ độc thân thôi, cũng không phải không nuôi được.”

Ôn Noãn nhắm mắt.

Qua một lúc cô lại mở mắt, cô nói: “Hoắc Minh... Em cứ cảm thấy bất an, như thể tối nay có chuyện gì xảy ra vậy! Anh đừng ngủ, nhỡ đâu có chuyện.”

Hoắc Minh đều nghe theo cô.

Bọn họ cứ nằm đó, cùng nhau nói mấy chuyện giữa vợ chồng.

Bên kia, Minh Châu ôm Tiểu Thước Thước.

Gần đến ngày sinh, ban đêm cô cũng không ngủ được, mất ngủ cả đêm.

Cô khẽ xoa bùng.

Nửa tháng nữa sẽ đến ngày sinh rồi, tên của đứa nhỏ này vẫn chứa đặt nữa. Ngay lúc này, Tiểu Thước Thước lại nói mớ.

Cậu bé gọi bố.

Minh Châu vuốt ve mặt cậu bé, cô rất đau lòng... Nhưng cô cũng không biết giải thích thế nào.

Bụng dưới đau quặn từng cơn. Ra giường đột nhiên ẩm ướt. Vỡ nước ối rồi.

Cô đau đớn không nói nên lời, ôm bụng cả một lúc cũng không thẳng lưng được, Tiểu Thước Thước tỉnh lại, thấy mẹ ôm bụng, trán đầy mồ hôi.

Em gái sắp sinh ra rồi.

Thước Thước vội bò xuống giường, bịch bịch chạy đến gõ cửa phòng đối diện.

“Cậu ơi, mẹ sắp sinh rồi.”

Hoắc Minh đang nói chuyện với Ôn Noãn, lập tức xốc chăn. Quần áo cũng chưa kịp mặc đã chạy qua.

Ôn Noãn đi theo phía sau. Quả nhiên là sinh trước ngày dự sinh. Hoắc Minh đã có kinh nghiệm, anh mặc áo lông cho em gái, nói với Ôn Noãn:

“Anh ôm em ấy xuống! Em gọi bố mẹ dậy, bây giờ đưa Minh Châu đi bệnh viện, để lại người lo cho đám nhỏ trong nhà.”

Ôn Noãn gật đầu.

Hai phút sau, nhà họ Hoắc sáng đèn.

Ngày đầu năm mới, nhà họ Hoäc lại sắp có thêm đứa nhỏ. Hoắc Minh lái xe, Hoắc Chấn Đông ở bên cạnh chỉ huy.

Ôn Noấn ôm Minh Châu, bên cạnh còn có Thước Thước, cậu nhóc kiên trì muốn đi theo.

Minh Châu đau đến chảy cả mồ hôi lạnh.

Cả người cô ấy đầy mồ hôi, ôm lấy Ôn Noấn, mơ màng gọi chị dâu...

Ôn Noãn khẽ xoa bụng cô, không ngừng an ủi: “Đến bệnh viện là tốt thôi.” Phía trước, Hoắc Minh tập trung lái xe.

Đêm tuyết, đường truyền, anh không dám sơ suất gì.

Anh đích thân lái xe, là vì anh không yên tâm giao mạng của em gái, và cả đứa nhỏ trong bụng em ấy cho người khác...

Nửa tiếng sau...

Chiếc Bentley đen dừng trước bệnh viện, xe cấp cứu lập tức đẩy đến, lập tức đưa đến phòng sinh.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!