Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1127: Đứa bé trong bụng




Minh Châu không động đậy.

Lục Khiêm lặng lẽ giúp cô thay giày, khi đứng lên, có lẽ là quá khát vọng rồi, ông nhẹ nhàng chạm vào bụng của cô.

Đứa bé trong bụng năm tháng đã có cảm ứng, gần nhìn lập tức chuyển động ở lòng bàn tay của ông.

Đây đối với Lục Khiêm là lần đầu tiên. Khi cô mang thai Lục Thước, ông không có bên cạnh. "Con bé động đậy rồi!" Ánh mắt của Lục Khiêm thâm tình.

Minh Châu hơi run môi, một lúc lâu mới nặn ra được một câu: "Năm tháng rồi đương nhiên biết động đậy."

Lục Khiêm nghe ra sự oán trách.

Cũng đúng, ông có lỗi với cô.

Cô oán trách như thế nào cũng là điều đương nhiên.

Ông thấp giọng cầu xin cô: "Ở lại ăn bữa cơm đi! Đứa trẻ cần dinh dưỡng."

Minh Châu không nói được cũng không nói không được, nhưng cô đi châm chàm về lại chỗ bàn ăn ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một cuốn sách nuôi con đọc.

Lục Khiêm hỏi cô: "Sao không đến bên sô pha ngồi đọc?”

Cô rất lạnh lùng nói: "Sẽ đè trúng bụng."

Lục Khiêm vào nhà bếp.

Ông nấu bốn món một cạnh, đều là món Minh Châu thích ăn, Minh Châu đang thơ thẩn nhìn chằm chằm.

Lục Khiêm gắp cho cô một miếng cá chua ngọt.

"Ăn nhiều chút, không phải đều là món em thích sao?"

Minh Châu im lặng ăn.

Ăn xong, cô nhẹ giọng nói: 'Lục Khiêm anh đừng có chăm sóc chu toàn như vậy, chúng ta ly hôn rồi, tiền lúc trước anh cho em đã đủ để nuôi một đứa trẻ rồi, em không có ý trách anh, anh yên tâm."

Cổ họng Lục Khiêm hơi động đậy.

Ông hỏi ngược lại cô: "Anh yên tâm cái gì?"

Minh Châu cảm thấy không có ý nghĩa, cô buông đũa xuống nói: "Em đi trước đây!"

Lục Khiêm nhẹ nắm tay cô lại.

Người ông ốm nhưng sức lại mạnh đáng sợ: “Ăn thêm chút nữa đi! Trong bụng còn có con, ăn ít như vậy làm sao đủ!”

Minh Châu không muốn cãi nhau với ông. Cô lại lặng lẽ ăn cơm.

Lục Khiêm thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, giống như không có ý hỏi: “Sau này có dự định gì?”

Dự định?

Minh Châu gắp thức ăn trong chén, cười lạnh lùng.

Cô ngước mắt nhìn ông, còn nói câu thật lòng với ông: “Có lẽ sinh con xong thêm một hai năm nữa, gặp được người thích hợp thì kết hôn! Tuy cũng không phải không kết hôn không được nhưng em muốn cho Thước Thước và đứa trẻ trong một gia đình hoàn chỉnh, tuy khá khó tìm!”

Lục Khiêm nghe xong, trái tim đau đớn vô cùng.

Nếu như cơ thể ông khỏe mạnh sao lại hỏi cô câu hỏi này.

Ông sẽ không buông tay.

Bây giờ bệnh tình của ông phức tạp, tuy khát vọng đoàn tụ với cô nhưng không dám cho cô chút hy vọng.

Vì thế cuối cùng Lục Khiêm vậy mà mỉm cười gật đầu.

Ông nói: "Tìm một người môn đăng hộ đối đi! Không nhất định phải đẹp trai nhưng đối với con, với em, phải tận tâm."

Minh Châu ừm nhẹ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!