Minh Châu đứng nhìn hai người rời đi, nhưng ngay lúc Lục Khiêm sắp ra khỏi cửa, cô bỗng hỏi thư ký Liễu: "Ông ấy bị bệnh gì?"
Cô hỏi quá đột ngột.
Thư ký Liễu không hổ là người đã từng trải qua sóng to gió lớn. Anh ta nhìn cô, bình tính nói: "Đau dạ dày bình thường thôi!" Minh Châu tin.
Chờ đến khi ra cửa, Lục Khiêm ôm phần bụng, đau đến mức trán ướt đẫm mồ Thư ký Liễu thấy vậy mà đau lòng không thôi: "Ngài tội tình gì mà phải làm vậy! Người còn ở đây, khi nào muốn tới thăm mà chẳng được, giờ việc ngài cần ưu
tiên trước mắt là phải giữ gìn sức khỏe đấy." Vào thang máy. Lục Khiêm tựa vào vách tường thang máy.
Lúc này ông rất muốn châm một điếu thuốc, để tinh thần phấn chấn lên một chút, nhưng số thuốc lá xung quanh ông đều bị tịch thu.
Ông nở một nụ cười thật nhạt.
Minh Châu đúng thật là đang ở đây, nhưng không phải khi nào ông muốn là có thể gặp được.
Trở về bệnh viện, bà cụ đương nhiên nói mấy lời trách cứ liên miên.
Lục Khiêm rời đi.
Trong lòng Minh Châu cũng chẳng khá hơn chút nào, cô vào phòng vệ sinh rất lâu mới ra ngoài.
Thước Thước đứng ở cửa chờ cô. Cậu dè dặt sáp lại ôm lấy mẹ.
Mẹ không nói gì, nhưng cậu nhóc có thể cảm nhận được trong bụng mẹ có một bé cưng.
Minh Châu nhẹ nhàng nói: "Mẹ đưa con đến trường!"
Trên đường đi, Thước Thước do dự rất lâu mới cẩn thận hỏi: "Mẹ, con có thể đến bệnh viện thăm bố không? Bố bị bệnh rồi, trông đau lắm."
Quả là một đứa con thông minh.
Minh Châu không phải người không biết lý lẽ.
Cô ừ một tiếng: "Khi nào nghỉ mẹ dẫn con đi thăm bố." Thước Thước tựa vào người cô, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Thật ra, cậu nhóc chỉ là đang nhớ bố mình.
Thứ bảy.
Minh Châu đến bệnh viện thăm Ôn Noãn, đúng lúc mang theo Tiểu Thước Thước, cậu nhóc muốn gặp Lục Khiêm.
Mới sáng sớm, cậu nhóm đã hưng phấn bừng bừng.
Cậu còn cất công chuẩn bị quà tặng bố.
Xe nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Tiểu Thước Thước cầm quà, chạy về phía phòng bệnh theo thói quen. Minh Châu mang thai nên không dám đi quá nhanh.
Khi tới trước cửa phòng bệnh, Tiểu Thước Thước đang định chạy vào kêu bố ơi, bỗng nhiên đứng khựng lại.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia nhíu mày. Trông cực kỳ khó chịu. Minh Châu thấy lạ, bèn nhìn vào trong phòng bệnh, cũng giật mình theo.
Lục Khiêm tựa vào đầu giường.
Bên giường, một người giúp việc lạ mặt đang cho một bé gái xem truyện cổ tích, ánh mắt Lục Khiêm nhìn cô bé kia rất dịu dàng...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!