Cô tin Minh Châu là người rất ngay thẳng.
Hoắc Minh giúp cô ấy mang đồ ra xe, còn cô ấy thì nói chuyện với Ôn Noãn.
Trước giờ hai người vẫn luôn thân thiết, không hề vì Lục Khiêm mà trở nên xa cách, đây chính là điều Ôn Noãn cảm thấy an ủi nhất, cho nên cô lúc nào cũng cảm thấy thương yêu Minh Châu hơn người khác.
Hoắc Minh quay lại.
Anh trả chìa khóa xe cho em gái mình: "Sau này em ra ngoài thì để tài xế lái đi!"
Minh Châu khẽ cười: "Mới bao lớn đâu chứ!" "Vì chưa lớn bao nhiêu mới nguy hiểm đấy!"
Minh Châu nghe anh nói vậy cũng đồng ý. Hoắc Minh vốn định tự mình lái xe đưa cô ấy về, nhưng Ôn Noãn còn chưa ra ngoài được, nên anh đành thôi.
Minh Châu nán lại một lát trước khi rời đi.
Cô ấy vốn định đi thẳng về, nhưng bỗng nhớ ra bà Hoắc đã hết thuốc, hôm nay bác sĩ đang ở trong khoa, khám cho các bệnh nhân nội trú.
Cô ấy suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại. Khu nội trú khoa Ngoại, dãy lầu VỊP, đang cực kỳ im lặng.
Cơ thể Minh Châu khá nhanh nhẹn, cô ấy nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, nhưng vừa mới ra ngoài thì tâm mắt đã choáng váng.
Có hai người đang đứng trước cửa thang máy. Lục Khiêm và vợ của thư ký Liễu.
Lục Khiêm mặc quần áo bệnh nhân, cả người gầy rộc đi, gương mặt tái nhợt, như đang bị phải điều trị một cơn bệnh nặng.
Dù sao cũng trông không tốt lắm.
Hơn nữa, ông vẫn là bố của Thước Thước, Minh Châu không muốn bỏ đá xuống giếng làm gì.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Ông bị bệnh à?"
Trước đây ông luôn rất bận rộn, còn từng uống nhiều đến mức phải nhập viện nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Mới phẫu thuật được mấy hôm, Lục Khiêm vẫn chưa thể đi lại nhiều, nhưng ông ở mãi trong phòng bệnh đến chán chết, giờ muốn ra ngoài dạo vài bước, ai ngờ lại gặp phải Minh Châu.
Cô trông rất tốt, khuôn mặt đầy sức sống.
Lục Khiêm nghĩ, có lẽ chia tay với cô là điều đúng đắn, ít nhất trong khoảng thời gian đó, bọn họ đã hạnh phúc bên nhau.
Ông thật sự rất nhớ cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô rất lâu. Sau đó, ông cười nhạt: "Bệnh cũ thôi!"
Bà Liễu ở bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng Lục Khiêm lại nhẹ giọng nói: "Quay về phòng bệnh thôi!"
Bà Liễu đứng mãi không chịu động đậy.
Lục Khiêm phải cao giọng: "Về phòng!"
Ông vừa nói vừa bỏ đi, Minh Châu nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, cảm thấy hơi khó chịu.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!