Ánh mắt của cô chăm chú, dịu dàng lại tràn ngập tình yêu.
Hoắc Minh nở một nụ cười nhẹ.
Trong phòng bệnh, không khí lập tức trở nên mờ ám, Ôn Noãn cũng không hiểu được, tại sao bọn họ đã thành vợ chồng nhiều năm rồi, có tận ba đứa nhỏ, mà anh vẫn còn giữ được sự nhiệt tình như vậy.
Cô vừa mới sinh con xong, không thể chịu được chuyện đó.
Không khỏi thì thầm với anh: "Anh đừng trêu chọc eml"
Hoắc Minh lại cười, đặt cô con gái nhỏ lên nôi, vừa nhẹ nhàng bước tới, vừa nói chuyện với cô: "Em vừa nói đến những thuốc bổ này sao? Người ta nói phụ nữ một lần mang thai ngốc ba năm quả không sai, Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta cũng ngốc nghếch đi rồi."
Khi trêu chọc cô, anh luôn thích gọi cô là Tổng Giám đốc Ôn.
Ôn Noãn ghét như thế nhất.
Hoắc Minh như đang đùa với bé con, chậm rãi nói: 'Ánh mắt của bà cụ sắc quá! Bà ấy hẳn là nhìn ra Minh Châu mang thai rồi, nhưng bây giờ tình trạng của cậu lại như vậy, bà không đành lòng trói buộc Minh Châu, chỉ có thể mượn cớ em để đưa thuốc cho Minh Châu thôi! Em chờ xem, đứa trẻ kia sinh ra sẽ có được tất cả những gì đứa bé xứng có được thôi."
Anh nói xong, Ôn Noãn mới hiểu ra.
Cô thầm bội phục bà cụ.
Đồng thời, cô cũng lo lắng cho sức khỏe của cậu, nhưng Hoắc Minh lại nói chuyện rất vô tâm: "Yên tâm đi! Ông ấy không nằm yên được mấy ngày đâu, trong bụng Minh Châu còn đứa bé kia kìa, sao ông ấy dám bỏ nhanh như vậy chứ."
Ôn Noấn trầm tư suy nghĩ.
Đúng vậy, mang thai là chuyện lớn, bà cụ chắc chắn sẽ nói lại cho cậu biết.
Nếu để sau này lớn bụng rồi, chẳng thể giấu được ai.
Hoắc Minh dỗ bé con xong, bèn đi tới khom lưng hôn Ôn Noấn một chút, thấp giọng nói: "Em đừng nghĩ nữa! Mới sinh có hai ngày thôi, em nghỉ ngơi thêm đi, nghe lời nào."
Ôn Noãn thản nhiên cười.
Đã vài ngày rồi Hoắc Minh chưa được thân mật với cô, bây giờ trong phòng bệnh không còn người nào khác, anh không nhịn được mà tiếp tục hôn cô.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại không kìm nổi mà tiến sâu hơn. Thật lâu sau, anh mới ngừng lại, khàn giọng nói: "Ôn Noãn, cảm ơn em!" Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời đều kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng nếu không có Ôn Noãn, không có mất đứa con của bọn họ, cuộc sống sẽ vô vị biết bao.
Anh cảm ơn cô, vì đã dành tình cảm cho anh. Ôn Noãn cũng động tình, cô khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, kiềm lòng chẳng đặng mà thốt lên "Hoắc Minh"... Minh Châu mang đồ đến thăm, đúng lúc lại thấy cảnh này.
Mặt cô ấy đỏ bừng xấu hổ, lên tiếng trách anh mình: "Anh có định để người ta sống không đấy?"
Cô ấy buông đồ đạc trong tay xuống. Không khỏi bổ sung thêm một câu: "Anh trai, anh đúng là đồ cầm thú!"
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn nằm xuống, sau đó đi tới nhéo mặt Minh Châu một chút: "Vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng hợp pháp."
Minh Châu bĩu môi: "Chị dâu mới sinh nở xong mà!"
Hoắc Minh xách xách lỗ tai cô ấy: "Anh làm gì? Trong lòng em, anh em là tên cầm thú vậy sao?"
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website