Người giúp việc trong nhà cũng rất chu đáo, đứng phía sau, đỡ Ôn Noãn ngồi xuống ghế sau.
Hoắc Minh khởi động xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, lúc chờ đèn đỏ anh tranh thủ gọi cho bố mẹ: "Bố mẹ, Ôn Noãn sắp sinh, giờ con đang đưa cô ấy đến bệnh viện!"
Nói xong anh liền cúp máy.
Anh nghiêng người nhìn Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: "Cố chịu chút nữa nhé!"
Ôn Noãn cắn răng: "Em không sao đâu!"
Hai mắt Hoắc Minh hơi đỏ lên, cũng có hơi nóng, anh nhìn cô chằm một lúc lâu rồi tăng tốc.
Gần đây Ôn Noãn được chăm sóc kỹ lưỡng.
Lần này sinh con, cũng không vất vả lắm.
Hoắc Minh ở lại phòng sinh, anh nắm chặt cô tay để an ủi.
Sinh mệnh nhỏ ra đời...
Một tiếng khóc thật to báo hiệu cho sinh mệnh mới, khiến đôi mắt của Hoắc Minh đỏ hoe, anh nắm chặt tay Ôn Noãn, hôn lên trán cô: "Cám ơn em đã cho anh Hoäc Tây, Doãn Tư và Hoắc Kiều, còn mang đến ánh sáng cho đời anh."
Anh lại hỏi cô có đau hay không.
Ôn Noãn đau, làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau?
Chỉ là, khác với hai lần trước, lần này Hoắc Minh đã ở bên cạnh cô.
Cô đưa tay khế vuốt gương mặt anh tuấn của anh, dịu dàng nói: "Hoắc Minh, sao anh lại khóc?"
"Không có! Anh khóc hồi nào!"
"Rõ ràng anh khóc kìa!"
Nước mắt của Ôn Noãn cũng lăn xuống từ khóe mắt, cô nhìn người chồng yêu thương mình hết mực kia, cô mong tình cảm của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Y tá ôm đứa bé đến.
"Là một bé gái đáng yêu! Trông rất giống bố."
Ôn Noãn chưa ngồi dậy nổi.
Cô giục Hoắc Minh: "Anh mau đưa con cho em xeml"
Hoắc Minh lại thì thầm vào tai cô: "Người anh muốn nhìn nhất vẫn là em! Thêm một bé nữa cũng chẳng bằng Ôn Noãn của anh..."
Ôn Noãn khẽ cắn môi.
Mấy lời ngọt ngào của anh càng lúc nghe càng êm tay. Nhưng làm gì có cô gái nào không thích nghe chứ? Hoắc Minh ôm bé qua, trắng trắng tròn tròn, rất xinh đẹp. Tóc đen, mắt cũng đen nhánh.
Mặt mày giống anh, cũng giống Minh Châu... Rất ra dáng người nhà họ Hoắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!