Lục Khiêm ừ.
Nhưng giọng ông hơi run: “Anh sắp lên máy bay rồi! Anh nhờ thư ký Liễu mang thỏa thuận cho em nhé? Anh ký rồi!”
Cuối cùng phải đến bước này.
Ông đồng ý là điều cô muốn, nhưng Minh Châu vẫn không cầm được nước mắt. Chỉ trong vài giây, tưởng như những ngày tháng họ yêu nhau đã trôi qua...
Cô đồng ý rồi đột ngột cúp máy. Cô chạy đến lối đi an toàn, cánh cửa mở ra và đóng sầm lại.
Cô che miệng, dựa vào tường, cơ thể yếu ớt trượt xuống
Ngăn cách bởi một bức tường.
Một chiếc giường bệnh di động được đẩy vào thang máy, người nằm trên giường bệnh là Lục Khiêm.
Mặt ông trắng bệch, tay cầm điện thoại...
Lúc sau, ông lẩm bẩm: “Minh Châu, đừng khóc!”
Nhưng cô không thể nghe thấy!
Thư ký Liễu ở bên ông, thậm chí bà cụ Liễu cũng đến an ủi ông: “Cớ sao ngài cứ phải như vậy! Cũng không phải vô vọng, tội gì phải làm cô Hoắc sợi Lời này như bát nước đổ đi, khó mà rút lại!”
Lục Khiêm nằm ngửa.
Tay ông nhẹ đặt lên bụng, dạ dày ông có vấn đề lớn.
Ngay cả khi phẫu thuật thành công, không gì đảm bảo bệnh sẽ không tái phát.
Ông lại lớn hơn Minh Châu rất nhiều tuổi, nhưng thật ra ông không thể cho cô thứ gì, kể cả cố gắng thế nào, tất cả những gì ông có thể cho cô chỉ có tiền tài, mà đây là thứ nhà họ Hoắc có thừa.
Buông tay, là điều duy nhất ông có thể làm cho cô.
Thư ký Liễu đau lòng: “Sao không đợi thêm chút nữa! Đợi cơ thể ngài khỏe hơn, có lẽ không suy nghĩ như vậy nữa! Sao ngài cứ phải tiêu cực vậy!”
“Không đợi!” “Truyền Chí, Minh Châu theo tôi lúc mới hai mươi chín tuổi, hiện giờ cô ấy
cũng không còn trẻ, nếu tôi trì hoãn cô ấy thêm vài năm, cô ấy sẽ rất khó tìm được bạn đời phù hợp.”
Khi ông nói những lời này, ông không biết, Minh Châu chỉ cách ông một bức tường.
Cô đã mang cốt nhục của ông. Vào thời điểm cô yếu ớt nhất, lựa chọn một người, mà ông thành toàn cho cô.
Đôi khi, thành toàn là sự tàn nhãn trá hình.
Cuối cùng cũng đến lúc buông tay nhau, cô sẽ chào đón một sinh mệnh mới, còn ông, có lẽ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Nhưng quyết định này, Lục Khiêm không hối hận. Trong phòng bệnh, bác sĩ liên tục thúc giục phẫu thuật.
Nhưng Lục Khiêm gọi luật sư đến, ông soạn đơn ly hôn rất có lợi cho Minh Châu.
Ông giao quyền nuôi Thước Thước cho Minh Châu.
Ngoài ra, trừ bất động sản, ông còn để tên Lục Thước thừa kế Lục Viên ở thành phố C.
Và ông đặc biệt đề cập đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên. Ông cho Minh Châu.
Một chồng tài liệu dày cộp, người bệnh phát sốt lên đến 39,5 độ vẫn kiên trì đọc từng tài liệu một.
Cuối cùng ông ký tên mình. Ký xong, Lục Khiêm che bụng, ngơ ngác hồi lâu. Thư ký Liễu không chịu đi đưa.
Lần đi này, chỉ cần Minh Châu ký tên và làm thủ tục, cuộc hôn nhân sẽ kết thúc.
Lục Khiêm nằm trên giường bệnh, đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!