Trong phòng bệnh ở bệnh viện, lúc nào cũng có người ra người vào, Minh Châu không có ý định cãi nhau với ông.
Trong lòng cô hiểu được. Cô muốn ly hôn, không thể nào dễ dàng như vậy.
Minh Châu nhẹ nhàng vén tóc, vẻ mặt thản nhiên: “Được rồi, chúng ta không nên trách móc nhau như vậy! Chiều nay tôi còn có việc, xuất viện trước đãi”
Nói xong, cô đi ra ngoài trước.
Lục Khiêm bắt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Ít nhất hãy để anh tiễn hai người.”
Minh Châu im lặng nhìn ông...
Hầu kết của Lục Khiêm khẽ nhúc nhích, giọng ông nhỏ nhẹ mà dịu dàng: “Anh làm không tốt, em không muốn quan tâm đến anh, nhưng dù sao thì anh vẫn là bố của Thước Thước, không thể nào vĩnh viễn không gặp thằng bé, đúng không?”
Minh Châu biết ông đang nghĩ gì.
Ông muốn làm cô mềm lòng từng chút một.
Nhưng trái tim đã chết sao còn có thể sống lại được?
Cô tránh khỏi tay ông: “Tùy ông!”
Thủ tục xuất viện đã được thư ký Liễu xử lý xong xuôi, sau khi hoàn thành anh ta cười nói: “Tiếc quá, công ty còn có việc, để Tổng Giám đốc Lục đưa hai người về nhé!”
Xe đã đỗ dưới tầng, Thước Thước đã ngồi trên xe.
Lục Khiêm tự mình lái xe.
Minh Châu im lặng ngồi ở ghế sau, cô nói địa chỉ.
Lục Khiêm hơi nghiêng đầu: “Không phải em thích ngồi phía trước sao?”
Minh Châu quay mặt đi: “Sở thích của con người rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian.”
Một câu hai nghĩa.
Lục Khiêm nghe vậy, sắc mặt không tốt lắm nhưng cũng không nhiều lời. Nửa tiếng sao, xe dừng lại trước một khu chung cư cao tầng cao cấp. Một căn hộ duplex rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.
Trang hoàng rất đẹp, tầm nhìn rộng.
Lục Khiêm bế Thước Thước lên, nhìn nơi này mà không khỏi nghĩ tới khu nhà trọ cũ nát kia... Trong lòng ông chua xót, không kìm lòng được mà thơm con trai mình.
Thằng nhóc này mới vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, thực sự không có sức sống.
Lục Khiêm ôm cậu bé đến phòng trẻ em, đặt thằng nhóc vào ổ chăn. Rõ ràng thời tiết lúc này đã là tháng tư, nhưng chân của cậu bé vẫn lạnh như băng.
Lục Khiêm đứng sát bên giường. Ông cởi áo khoác, đặt hai bàn chân nhỏ bé của Thước Thước lên bụng mình. Nơi đó rất ấm áp thoải mái.
Tiểu Thước Thước rất thích cảm giác dễ chịu này, nhưng trong lòng cậu bé lại đang tức giận với bố, liền vùi đầu vào gối không nói tiếng nào.
Trong lòng lục Khiêm mềm mại. Ông xoa xoa chân thằng nhóc. Thước Thước dẩu cái miệng nhỏ, ôm gối, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đứa trẻ đã ngủ, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần lên, bàn chân nhỏ nhắn cũng nóng hầm hập.
Lục Khiêm nhẹ nhàng buông chân cậu bé xuống. Ông ngồi bên cạnh con, nhìn ngắm khuôn mặt cậu bé, không nỡ mà vuốt ve. Minh Châu đứng ở cửa.
Lục Khiêm biết cô đang đứng ở đó, cũng biết cô đang muốn đuổi người, giọng ông trầm thấp mà dịu dàng: “Cho anh ở với thằng bé một lát thôi, được không?”
Lời nói vô cùng hèn mọn. Minh Châu lạnh nhạt lên tiếng: “Có thể! Nhưng đừng đưa thằng bé ra ngoài.” Lục Khiêm gần như nghẹn thở.
Cô không chỉ trích ông một chữ nào, nhưng từng chữ đều như đang trách móc.
Im lặng một lúc lâu sau ông mới trả lời: “Anh biết rồi!”
Minh Châu có việc phải ra ngoài, ông theo phản xạ đuổi theo cô: “Anh tiễn eml”
Minh Châu đã thay quần áo, đang đi giày ở huyền quan, nghe vậy thì lạnh nhạt nói: “Tôi tự lái xe được! Nếu không muốn lái, tôi sẽ gọi xe.”
Lục Khiêm im lặng nhìn cô.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website