Lục Khiêm giật mình.
Không thấy Thước Thước đâu?
Ông nghe ra cảm xúc của Minh Châu đang rất không ổn định, hạ giọng vỗ về cô: “Để anh gọi điện hỏi tài xế”
Giọng Minh Châu lạnh lùng.
Gô nói: “Tôi đã hỏi rồi! Dọc đường anh ta đưa Thước Thước đi thì bị tắc, sau khi tới trường mầm non thì thả thằng bé xuống rồi rời đi luôn. Lục Khiêm, ông đón Thước Thước về chỗ ông tôi chưa bao giờ có ý kiến dù chỉ nửa lời, bởi đó cũng là con của ông, thế nhưng... thế nhưng dù sao thì ông cũng không thể vì người khác mà chểnh mảng thằng bé! Thằng bé, nó chỉ mới năm tuổi mà thôi, thằng bé cũng cần bố nó mà.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng cô đã nghẹn ngào.
“Tôi không quan tâm bây giờ ông đang ở đâu, xin ông lập tức cùng tôi đi tìm Thước Thước về.”
Trước khi cô ngắt điện thoại, ông khàn giọng gọi tên cô.
“Minh Châu!”
Minh Châu im lặng hai giây, cuối cùng vẫn ngắt cuộc gọi.
Lục Khiêm đứng trên hành lang trong bệnh viện, toàn thân lạnh như băng.
Ông vẫn nhớ rõ sáng nay khi ông nhận được điện thoại từ biệt thự, nói Lục Huân không nói chuyện được nữa, ông phải vội vàng chạy tới nên nên để tài xế đưa Thước Thước đi, nhưng nhóc con kia không chịu.
Thước Thước ôm lấy chân ông...
Mắt Lục Khiêm đau xót, ông ngửa mặt lên trời.
Đúng lúc này, thư ký Liễu tới, trong tay còn cầm đơn kiểm tra, nói: “Vấn đề có lẽ không nhỏ! Cô bé...”
Lục Khiêm hạ giọng: “Cậu ở lại đây giúp đỡ!”
Thư ký Liễu sửng sốt.
Lục Khiêm cố kiềm nén, nói: “Không thấy Thước Thước.” Tờ đơn kiểm tra trong tay thư ký Liễu, rơi trên mặt đất... Thước Thước xuất thân hiển hách.
Cả nhà họ Hoắc lẫn nhà họ Lục huy động hết mọi quan hệ để tìm đứa trẻ. Thế nhưng đến khi mặt trời xuống núi vẫn không tìm được.
Hoắc Minh xử lý mọi chuyện ở Cục cảnh sát.
Lục Khiêm và Minh Châu lái xe đến tất cả những nơi mà Thước Thước có thể đi để tìm kiếm.
Chạng vạng, sắc trời bắt đầu tối dần. Lục Khiêm dừng xe lại bên đường, mua cho Minh Châu một cái sandwich.
Minh Châu mới nghe mấy cuộc điện thoại, cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, khóe mắt ẩm ướt.
Cô nhấc mắt, im lặng nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo mà xa cách. Cô thực sự, chưa bao giờ nhìn ông như vậy.
Lục Khiêm đưa sandwich cho cô, khó khăn lên tiếng: “Minh Châu, tìm được con trước rồi nói sau.”
“Đi đâu tìm?”
“Lục Khiêm... Ông nói cho tôi biết đi, phải đi đâu tìm?” “Trời tối đen rồi, Thước Thước sợ tối.”
Minh Châu nói xong, dựa lưng vào ghế bất lực bật khóc. Cô không thể tiếp tục đợi trong xe nữa.
Cô mở cửa xe, chạy đến ngã tư đường, khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ mới được bật sáng, khắp nơi đều tấp nập xe cộ.
“Thước Thước!” Gô lớn tiếng gọi.
Nước mắt lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn đường chiếu rọi, có vẻ vô cùng bất lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!