Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1088: Một tiếng sau




Lục Khiêm khó chịu khẽ nhắm mắt lại. Ông nhớ nhớ cô.

Thật ra ông cũng không ngờ, ngày hôm đó ông rời khỏi hôn lễ, ông có từng hối hận hay không.

Thật ra ông cũng không hối hận, vì ông không còn lựa chọn nào khác.

Minh Châu nói đúng, khi ấy ông lựa chọn nhân nghĩa và đạo đức, vứt cô và Thước Thước qua một bên.

Đêm khuya.

Sau khi Lục Thước ngủ, Lục Khiêm gọi điện thoại cho Minh Châu. Ông gọi rất nhiều lần cô mới chịu bắt máy, giọng hơi khàn.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Con ngủ rồi! Em đang làm gì vậy!”

Giọng ông rất thân mật, còn có chút dịu dàng của người chồng, không khó để Minh Châu nghe ra.

Cô không trả lời ông. Cô dặn ông sáng mai đưa con đi học.

Rõ ràng giọng cô rất lạnh lùng, nhưng Lục Khiêm vẫn bằng lòng lắng nghe. Bây giờ, ngay cả việc ngay giọng nói của cô cũng là một loại xa xỉ đối với ông.

Hai phút sau, Minh Châu ngừng lại. Cô thấp giọng nói: “Chỉ vậy thôi!”

Cô muốn cúp điện thoại, Lục Khiêm gọi cô lại, nói: “Hôm nay là sinh nhật anh.” Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn thoải mái nói lời chúc sinh nhật.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Lục Khiêm được voi đòi tiên: “Minh Châu, em dùng thân phận gì để chúc anh? Vợ anh hay mẹ của Thước Thước?”

“Vợ cũ!"

Minh Châu tựa vào đầu giường, chậm rãi nói: “Lục Khiêm, hai chúng ta dính dáng quá nhiều! Không chỉ có Thước Thước, còn cả chị dâu bị kẹt ở giữa nữa, nên em không muốn lật mặt với anh, có thể duy trì quan hệ thân thích là tốt nhất. Còn nữa, khi nào anh kí tên đây?”

“Em vội tìm bạn trai à?”

“Phải!”

Nêm kia, hơi thở của Lục Khiêm trở nên gấp gáp.

Minh Châu đoán ông sẽ nổi giận, nhưng không, ông chỉ cúp điện thoại thôi.

Cô nhìn điện thoại di động, hoảng hốt rất lâu.

Mấy ngày sau, dường như Lục Khiêm muốn dây dưa với cô.

Ngày nào ông cũng đón Thước Thước về chỗ mình trước.

Thước Thước không bằng lòng, nhưng cũng không phản đối, lần nào cũng chủ động lên xe. Có lúc Lục Khiêm cảm thấy đứa con trai này rất ngây thơ, có khi lại cảm thấy trong lòng cậu bé cất chứa quá nhiều chuyện.

Thước Thước ở chỗ ông, ông sẽ có thể gọi cho Minh Châu.

Bình thường cô đều không bắt máy.

Có thể nói chuyện một lúc với cô với con, coi như là chuyện nhà, cũng đủ để ông thỏa mãn rồi.

Ông tin rằng thời gian lâu dài, cô sẽ mềm lòng. Dường như Tiểu Thước Thước đã quen sống với ông.

Khi ăn cơm, Lục Khiêm thuận miệng hỏi một câu, Thước Thước không đáp mà cúi đầu ăn cơm.

Một lúc lâu sau, cậu bé ngước mắt lên, nói: “Con đi với bố, mẹ sẽ có thời gian ăn diện, đi hẹn hò với mấy chú.”

Mặt Lục Khiêm cứng lại.

Gương mặt nhã nhặn đẹp trai đó, có dùng bao nhiêu hình dung từ cũng không miêu tả được sắc mặt, rất khó coi.

Thước Thước dũng cảm xong, lại hơi sợ hãi.

Cậu bé cúi đầu lùa cơm, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tóm lại mẹ vẫn phải kết hôn.”

Lục Khiêm không còn chút khẩu vị nào nữa.

Ông đi tới trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc lá, đứng đó, lẳng lặng hút.

Thước Thước ngước mắt nhìn ông. Cậu bé cảm thấy, lúc này, bố rất cô độc.

Như biết cậu bé đang nhìn mình, Lục Khiêm nói bằng giọng ôn hòa: “Thước Thước, con đang trách bố phải không?”

Lục Thước dạ một tiếng, mang theo giọng mũi. Dường như cậu bé muốn nói gì đó.

Lục Khiêm cúi đầu nhìn điếu thuốc lá đang cháy, nói nhỏ: “Bố chỉ yêu duy nhất một người là mẹ con! Sau này cũng vậy! Bố sẽ không chia tay mẹ con.”

Mũi Tiểu Thước Thước hơi chua, cậu bé muốn khóc.

Đối với cha con hai người, đêm nay vừa lạnh vừa ẩm ướt, nhưng đã có chút thay đổi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!