Minh Châu là cô gái ông ngàn cầu vạn cầu có được, nhưng ông lại tùy tiện mà mất cô.
“Em không cần chú Lục của em nữa à?” “Không dám cần!”
Minh Châu lại nói bằng giọng rất thấp: “Lục Khiêm, em không hận anh! Thật đói”
Nói xong, cô mạnh mẽ cựa ra khỏi vòng tay ông. Lục Khiêm đứng ở cạnh cửa, ngây người...
Ngoài hành lang, Minh Châu đi mấy bước, đến khi ngẩng đầu lên mới không nhếch nhác nữa.
Cô muốn cắt đứt, nhưng đâu có dễ như thế.
Có điều, có có khó hơn, cô cũng phải kiên cường làm đến cùng.
Thư kí Liễu nghe được động tĩnh, mở cửa đi ra từ phòng bên cạnh, nhìn thấy Minh Châu rơi nước mắt thì đau lòng, đưa khăn giấy cho cô, còn ôn hòa nữa: “Cãi nhau với chú Lục à? Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa hợp! Tôi và chị dâu cô cũng thế.”
Minh Châu nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi và ông ấy không phải là vợ chồng.”
Thư kí Liễu còn muốn khuyên nhưng Lục Khiêm đã đi tới. Ông cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoen đỏ của Minh Châu.
Yết hầu khẽ lăn. Cuối cùng ông nói: “Anh đưa em về phim trường!”
Khi lần nữa ngồi lên xe, bầu không khí im ắng hơn, Minh Châu vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Đến phim trường, xe dừng lại.
“Em đi đây!”
Minh Châu nghiêng đầu nói nhỏ: “Anh cân nhắc xem lúc nào tiện đi kí tiên.” Lục Khiêm không chút suy nghĩ.
Ông không muốn ly hôn, không muốn chia tay cô.
Minh Châu không nhận được câu trả lời, cô cũng không miễn cưỡng, tự mình mở cửa xe để xuống xe.
Cánh tay cô bị giữ lại. Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy tay Lục Khiêm đang túm tay mình.
Cô cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, thấp giọng nói cô phải đi rồi, sau đó nhẹ nhàng kéo từng ngón tay của ông ra, rồi xuống xe...
Lục Khiêm không xuống cùng cô.
Ông nhìn chằm chằm bóng lưng của cô. Thời tiết tốt, Minh Châu mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng tơ tằm, bên dưới là váy đuôi cá ngắn, vóc dáng trông rất nhỏ nhưng lại có phong thái của phụ nữ trưởng thành.
Thế nhưng lúc bình thường cô ở bên cạnh ông, đặc biệt là khi lên giường, cô rất ngây thơ.
Lục Khiêm cảm thấy thật đau mắt. Mấy ngày liên tiếp, Lục Khiêm luôn xuất hiện.
Minh Châu không đi ăn cơm với ông nữa, cũng không chịu nói chuyện với ông, áp dụng xử lý lạnh với ông.
Từ xa, Lục khiêm nhìn cô nói chuyện với người lạ.
Là diễn viên trẻ tuổi đó.
Không có cơ sở, không có quan hệ, chỉ có một gương mặt trẻ tuổi. Nhưng Minh Châu nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ.
Tuy nhiên, khi nhìn ông, biểu cảm của cô rõ ràng đã chậm lại, sau đó cô nhanh chóng nói chuyện với người khác, coi như ông không tồn tại.
Lục Khiêm nhìn thấy mà đau răng.
Thư kí Liễu nhẹ giọng nhắc nhở: “Tôi thấy ngài cứ trồng cây sỉ thế này chẳng ích gì đâu!”
Lục Khiêm hiểu anh ta.
Anh ta có năng lực làm việc rất mạnh, cũng rất nhiều trò vặt.
Ông làm bộ vô tình vỗ ống quần, hỏi: “Cậu cảm thấy nên làm thế nào?” Thư kí Liễu tỏ ra thần bí.
Anh ta nói: “Cách này phải áp dụng ở chỗ đúng! Ngài nghĩ người cô Minh Châu để ý nhất bây giờ là ai?”
Lục Khiêm rất thông minh, nói là hiểu ngay. Ông lập tức hiểu ra. Là Thước Thước.
Lục Khiêm nhìn Minh Châu một cái nữa, cô đã đi quay phim rồi, chỗ cô đứng ban nãy không còn ai nữa.
Ông sửa sang lại áo sơ mi, bảo tài xế lái về công ty. Khi Minh Châu tan làm, đúng lúc Thước Thước cũng tan học. Thế nhưng khi cô đến nhà trẻ, cô giáo lại nói Lục Thước được bố đón đi rồi.
Minh Châu ngồi lên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!