Lục Khiêm cầm điện thoại.
Điện thoại vẫn tắt âm, lóe sáng liên hồi.
Ông không nghe ngay, mà nhìn cửa phòng làm việc, Minh Châu đã biến mất khỏi nơi đó.
Lục Khiêm khẽ động yết hầu.
Ông nhấn nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Manh Manh. Cô gái nhỏ có chút bất an.
Lục Khiêm châm điếu thuốc, cầm giữa đốt ngón tay, giọng điệu ông dịu dàng: “Muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao?”
Giọng Manh Manh nhỏ nhẹ: “Cháu sợi” Lục Khiêm cảm thấy khó xử vì đứa nhỏ.
Lam Tử Mi sinh cô bé, nhưng không quan tâm cô bé, mà vứt cho bảo mẫu chăm sóc.
Bây giờ lại đến một hoàn cảnh mới. Đối với một đứa nhỏ mà nói, chuyện này rất tàn khốc.
Lục Khiêm an ủi cô bé mấy câu, rồi bảo cô bé đưa điện thoại cho bố mẹ Lục Quân, nói chuyện với bọn họ mấy câu.
Đối phương mới biết là Manh Manh không ngủ buổi đêm.
Bọn họ cam đoan sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.
Lúc Manh Manh nói chúc ngủ ngon rất không nð, cô bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình thân, nhưng chú Lục ấm áp nhất của cô bé, cũng không còn dễ gặp được nữa.
Lục Khiêm cúp điện thoại, trong lòng không dễ chịu.
Nhưng ông biết, Minh Châu càng khó chịu hơn.
Ông đốt điếu thuốc được một nửa thì dập tắt, quay về phòng ngủ.
Quả nhiên, cô vẫn chưa ngủ.
Dựa người vào đầu giường, máy tóc đen dài xõa trên vai tựa như thác nước, rất xinh đẹp.
Lục Khiên ném điện thoại lên tủ đầu giường. Ông lại gần hôn lên môi cô.
Có hơi khô, ông vuốt ve hôn một lúc rồi mềm giọng nói: “Sáng mai không phải có quảng cáo phải quay sao? Không ngủ ban ngày sao chịu đựng được.”
Cô không phản kháng, cả người trượt xuống.
Tựa vào lòng ông.
Một lúc lâu sau, phần áo trước ngực ông ẩm ướt, rất khó chịu. Lục Khiêm khẽ xoa tóc cô.
Sau đó lại gần, tách môi cô, dịu dàng hôn cô.
Minh Châu run rẩy không thôi.
Ông hôn sâu một lúc, tựa như muốn hôn vào tận linh hồn cô, nhưng thời khắc như vậy lại không ai nói gì.
Sáng sớm hôm sau, Minh Châu tỉnh lại. Gối đầu bên cạnh đã không còn ai, cô nghĩ ông đã đến công ty. Xuống lầu, Lục Khiêm vẫn đang ở nhà.
Thời tiết đầu xuân, ông mặc áo long màu cà phê nhạt, bên dưới phối với quần màu đậm.
Gương mặt nho nhã trắng ngần.
Ông ăn sáng cùng Thước Thước, nhìn thấy Minh Châu xuống lầu, khẽ cười nói: “Lát nữa cùng đưa Thước Thước đến nhà trẻ đi!”
Minh Châu ngồi xuống, khẽ vuốt mái tóc dài.
“Buổi sáng còn phải quay quảng cáo.”
Lục Khiêm đưa cho cô ly sữa nóng, nói: “Lát nữa anh đưa em đi." Minh Châu uống ngụm sữa rồi lại nhìn ông.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh không cần như vậy đâu!”
Tối qua cô đưa điện thoại cho ông, là cô đau lòng ông, chứ không cần ông áy náy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!