Minh Châu hoảng hốt.
Mắt cô hơi sưng, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cuối cùng cô nhẹ nhàng đẩy ông ra, cúi đầu: “Chúng ta cho nhau chút thời gian đi!”
Lục Khiêm chăm chú nhìn cô.
Ông chỉ thấy trong thoáng chốc cô đã là một người phụ nữ trưởng thành chân chính, đã có suy nghĩ độc lập.
Nhưng ông lại không nói được điều đó là tốt hay không.
Sự nhạt nhẽo ấy trôi qua ba ngày.
Trong thời gian này, Lục Khiêm vẫn có thể nghe điện thoại từ bên kia, nhưng ông chưa từng. Ông chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với cô bé tên là Manh Manh kia, lúc nói chuyện ông rất dịu dàng.
Dù là con của người khác nhưng vẫn là từ bụng Lam Tử Mi chui ra.
Minh Châu cực kỳ chán ghét.
Những ngày này, Lục Khiêm giao lại tất cả công việc, sau này ông không còn là ông Lục nữa mà chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Sau khi phân phó xong, ông đứng trong phòng làm việc.
Dù sao ông vẫn thấy buồn.
Thư ký Liễu cũng từ chức, anh ta đã quen đi theo Lục Khiêm, bây giờ cũng muốn ra ngoài mở một ra một chân trời mới. Anh ta hiểu rõ Lục Khiêm nhất, nhẹ nhàng nói: “Với khả năng của ngài, dù tiến vào giới kinh doanh cũng sẽ có thành tựu.”
Lục Khiêm lấy ra một điếu thuốc.
Ông đốt rồi yên lặng rít vào hơi rồi bóp rơi: “Đi đi!”
Thật sự muốn đi rồi.
Lam Tử Mi đến đây, cô ta nhìn văn phòng trống rộng, không nhịn được hỏi: “Lục Khiêm, anh điên rồi sao? Đây chính là tích lũy cả đời của anh, nhân mạch của anh, sự nghiệp của anh đều ở đây, anh cứ từ bỏ như vậy chỉ vì một con nhóc thôi sao?”
Lục Khiêm thẳng thắn nói:
“Đó là vợ của tôi.”
Nói xong, ông đi ra ngoài ngay, ông không muốn nói nhiều với cô ta.
Lam Tử Mi hơi bất ngờ, cô ta đi theo sát, lấy lùi làm tiến nói: “Manh Manh rất nhớ anh! Dù sao anh cũng nên đi thăm con bé một chút chứ!”
Bước chân của Lục Khiêm dừng lại.
Ông đột nhiên hỏi: “Lam Tử Mi, lúc cô sinh Manh Manh ra cô nghĩ gì vậy? Cô yêu Lục Quân không?”
Lam Tử Mi không trả lời được.
Môi cô ta run run: “Cả đời này tôi chỉ từng thích một người đàn ông thôi.” Lục Khiêm không muốn nói nữa, ông đi thẳng đến dưới tầng thang máy. Ông tự mình lái xe, rất nhanh xe đã đi đến bệnh viện.
Ông đi vào phòng bệnh, cô y tá đang dọn dẹp mà giường lại trống rỗng.
Lục Khiêm hỏi ngay.
Cô y tá nói cho ông: “Buổi chiều có một ông Hoắc đã giúp vợ của ngài làm thủ tục ra viện rồi, bây giờ chắc đã đến sân bay rồi!”
Họ Hoắc? Lục Khiêm đoán được, là Hoắc Minh. Ông lập tức xuống tầng, lúc ngồi lên xe ông gọi điện thoại cho Minh Châu.
Minh Châu nghe, sau mấy giây ông dịu dàng hỏi: “Sao không đợi anh đón mọi người vậy! Em đang ở sân bay nào, anh sẽ đến ngay.”
“Không cần!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!