Lời nói của cô nhẹ nhàng mà tỉnh táo: “Chỉ là tiểu phẫu thôi! Nhưng Thước Thước vẫn luôn sợ hãi, thằng bé vẫn hỏi là bố đã về chưa?”
Nói xong, cô quay sang nhìn anh.
Đôi mắt xinh đẹp ấy trừ lạnh nhạt còn có cả sự thất vọng. Lục Khiêm đến gần, bàn tay ông đặt lên đôi vai cô.
Minh Châu nhẹ nhàng đẩy ra.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh bà cụ, vẫn luôn im lặng, từ chối nói chuyện với ông.
Lục Khiêm có hạ mình bao nhiêu cũng không được.
Thư ký Liễu cũng trách ông, nhưng không khí đang nghiêm trọng như vậy, chỉ có thể dựa vào anh ta làm dịu bớt, anh ta cố lấy ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ nói: “Mọi người đều chưa ăn sáng nhỉ! Để tôi đi mua một ít về!”
Lục Khiêm không đói bụng.
Ông sai thư ký Liễu đi mua sữa đậu nành và bánh rán hành, đó là những món Minh Châu thích ăn nhất.
Thư ký Liễu đi mấy con phố mới tìm được cửa hàng đại lý kia để mua về. Minh Châu không ăn. Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không ăn nổi!”
Một đêm không ngủ, dù khuôn mặt xinh đẹp đến mấy cũng sẽ tiều tụy, hơn nữa cô cũng không giống với những cô gái nhỏ mơn mởn tuổi xuân, cô mệt mỏi nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, lo lắng cho Thước Thước.
Lục Khiêm nhận ra được sự xa cách trên người cô.
Cô rất yêu ông.
Nhưng khi cô thất vọng, cô lại trở lại làm một người mẹ, Lục Khiêm cũng không quan trọng đến thế nữa.
Lục Khiêm trải nghiệm được một cảm giác mất mát to lớn. _
Ông dịu dàng: “Em cố ăn một chút đi
Kiêng ky bà cụ vẫn đang ở đấy, Minh Châu không nổi giận với ông, nhưng cô cũng không cho ông sắc mặt tốt.
Đối với nguy cơ tình cảm lần này, cô trực tiếp lạnh lùng. Lục Khiêm vuốt mặt, im lặng đứng ở vách tường đối diện. Thước Thước chỉ phẫu thuật nhỏ mà thôi.
Chưa đến một giờ đã được đẩy ra rồi, dù nói là tiểu phẫu nhưng tóm lại vẫn làm người bị thương, lúc cậu bé được đẩy ra, khuôn mặt nhỏ vàng vọt hẳn.
Cậu bé là một cậu bé xinh xắn đáng yêu. Thấy Lục Khiêm đến, đôi mắt to tròn ngập nước nghẹn ngào gọi bố. Lục Khiêm rất đau đớn trong lòng.
Ông quay người hôn Thước Thước một cái, giọng nói khàn đến không thể nghe rõ: “Con có đau không?”
Lúc đầu Thước Thước nói không đau. Sau đó, hình như cậu bé nhớ đến chuyện gì, mím môi không nói nữa.
Trái tim Lục Khiêm xót xa, ông sờ cái đầu nhỏ của cậu bé thấp giọng nói: “Con nhắm mắt đi nghỉ ngơi đi, bố ở đây rồi!”
Thước Thước nghe lời nhắm mắt.
Vì thân phận đặc biệt của cậu bé nên bệnh viện đã cố tình sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, sạch sẽ sáng sủa không khác gì phòng khách sạn cả.
Lục Khiêm sợ cơ thể của bà cụ không chịu được nên để bà về trước.
“Mẹ về nghỉ trước đi, lúc nào Thước Thước tỉnh lại con sẽ cho tài xế đi đón mẹt”
Bà cụ rất minh mẫn, bà thấy được mối quan hệ của ông và Minh Châu đang rất căng thẳng nên cũng có ý để không gian riêng cho bọn họ.
Bà cụ đi.
Bác sĩ y tá đến xem phòng cũng rời đi, thư ký Liễu thì ở phòng tiếp khách nhỏ bên ngoài, càng không dám làm phiền bọn họ.
Bầu không khí rất kì lạ. Minh Châu cầm khăn nóng lau mặt cho Thước Thước. Sau đó, cô ngồi lặng lẽ ngẩn người .
Lục Khiêm ngồi xuống trước mặt cô, ông nhẹ nhàng năm tay cô và nói khẽ: “Minh Châu, chúng ta nói chuyện đi!”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website