Ông lặng lẽ hút hết một điếu thuốc rồi đứng dậy đi vào nhà mình.
Ông đẩy cửa phòng ngủ ở phía đông nhưng không thấy cô đâu.
Thế là ông tìm được cô ở phòng bên cạnh.
Ánh trăng dịu dàng.
Cô nằm nghiêng, Thước Thước ngủ say sưa trong lòng cô.
Lục Khiêm không bật đèn lên.
Ông lại gần ngồi cạnh giường, sờ mặt cô.
Chỉ thấy lạnh lẽo.
Trái tim ông đau đớn, nói nhỏ: “Em đừng khóc, được không?”
Quả nhiên Minh Châu không ngủ được.
Cô nhẹ nhàng vỗ về con trai, cũng không ngước mắt lên: “Anh đã mệt mỏi cả ngày nay rồi, anh đi ngủ đi! Chuyện của chúng ta bàn lại hôm khác.”
Lục Khiêm lại không chịu. Cô đau lòng như vậy, tức giận như vậy, sao ông có thể để cô một mình được.
Ông ấy rón rén ôm con trai sang một bên, đắp kín chăn, sau đó dưới sự không †ình nguyện của cô, ôm cô về phòng mình...
Cửa đã đóng, cách âm cũng tốt, cuối cùng Minh Châu cũng bùng nổ.
“Lục Khiêm! Anh muốn làm gì?”
“Anh muốn ngủ với em sao?”
Cô bị đặt trên chiếc giường mềm mại.
Lục Khiêm lặng lẽ nhìn cô chăm chú, ánh mắt rất khó hiểu làm tim cô đập nhanh kịch liệt.
Sau đó, ông đi mở máy sưởi.
Trong mười phút, dưới nhiệt độ ấm áp ấy, hai người đều không nói gì, yên lặng.
Lần này xem như là lần cãi nhau đúng nghĩa đầu tiên của bọn họ trong những năm gần đây.
Lúc trước đều là ông đơn phương áp chế.
Lục Khiêm đứng ở trước máy sưởi, giống như đã cân nhắc rất lâu mới nói với cô: “Là anh sắp xếp cho Lam Tử Mi ở lại thành phố €. Nhưng Minh Châu, anh sẽ rời khỏi căn cứ, anh đã làm xong đơn từ chức từ lâu rồi.”
Minh Châu biết, nếu đêm nay không nói xong thì ông sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô ôm chăn gối thân thờ nói: “Sau này, anh vẫn sẽ gặp cô ta mà? Anh có thể mặc kệ đứa bé kia sao? Chỉ cần anh nói anh không quan tâm, em sẽ tha thứ cho anh ngay, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ tổ chức như thường.”
Lục Khiêm lại khó xử.
Ông thấy áy náy với Lục Quân, đứa bé kia lại càng không có lỗi gì cả.
Ông nhìn Minh Châu: “Trừ những lúc cần thiết, anh sẽ không gặp hai người họ”
Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Lục Khiêm, ông Lục, dù ông đã mệt mỏi như thế thì tư thế của ôn vẫn oai phong lẫm liệt, có bao người phụ nữ muốn cướp được ông!
Ông nói ông chỉ cần cô. Cô tin Thật ra cô chỉ muốn một mối quan hệ bình đẳng thôi.
Cô đợi suốt nhiều năm nay nhưng chỉ một lời hứa hẹn mà cô cũng không lấy được.
Mắt cô bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Cô nhìn vào mắt ông, nói từng câu từng chữ: “Lục Khiêm, rõ ràng anh biết, người sinh ra đứa bé kia chính là hồng nhan tri kỷ của anh, là người phụ nữ đã từng làm chuyện đó với anh, anh còn đi chăm sóc con của cô ta! Anh đang đùa với em đúng không? Dù Hoắc Minh Châu em đây là không gả được hay là không tìm được người em cũng không làm nhục chính mình như thế!”
Thậm chí năm đó người phụ nữ kia đã suýt hại chết cô!
Trong những năm qua, cô chưa từng ngừng yêu ông.
Nhưng giây phút này, trái tim cô đau đớn chết đi được!
Cô vậy mà lại sợ hãi lùi bước rồi.
Cô ấy nghi ngờ tình yêu của ông với cô, nếu không thì, tại sao... Ông lại có thể đối xử với cô như vậy?
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!