Có vô số tiếng reo hò vang lên xung quanh. Mọi khuôn mặt đều vô cùng vui vẻ, chỉ có Minh Châu hơi rưng rưng nước mắt. Thậm chí chân của cô cũng không còn sức nữa.
Cô nhìn người đàn ông cô yêu ôm đứa trẻ đi nói cười với những người phụ nữ khác.
Cô nghĩ, nếu như cô không đến.
Có phải Lục Khiêm vẫn sẽ dây dưa qua lại với Lam Tử Mi không... Không biết con là của ai, nhìn bọn họ giống như một nhà ba người vậy!
Thước Thước ôm chân cô. Cậu bé như mèo con gọi mẹ. Minh Châu hơi bình tĩnh lại. Đúng rồi!
Gô ấy cũng không còn là một cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi nữa, cô cũng không chỉ là vợ tương lai của Lục Khiêm mà cô còn là mẹ của Thước Thước.
Cô phức tạp nhìn người đàn ông đang kinh ngạc kia. Cô ôm Thước Thước đi không quay đầu lại.
Lục Khiêm lấy lại tinh thần, ông biết Minh Châu đã hiểu lầm rồi, lập tức thả cô bé kia xuống rồi nhanh chóng xuống sân khấu đuổi theo Minh Châu. Lam Tử Mi gọi ông: “Lục Khiêm!”
Lục Khiêm không quay đầu lại.
Ông bước rất nhanh về phía Minh Châu rời đi, dòng người đông đúc dần dần tách cô ra.
“Minh Châu!”
Minh Châu nghe thấy tiếng Lục Khiêm gọi cô, nhưng cô lại bước nhanh hơn.
Ở bên kia, thư ký Liễu chạy đến.
Anh ta thấy dáng vẻ này của Lục Khiêm thì hiểu ngay đã có chuyện xảy ra rồi, anh ta thở hổn hển nói: “Tôi cũng không biết tại sao cô Minh Châu lại đến bất ngờ như vậy!”
Lục Khiêm bị đám đông cản trở.
Rất nhiều người đến chúc mừng ông với những lời buồn nôn.
Ông cố hết sức ngăn bọn họ lại, nhưng mọi người cứ mạnh mẽ đi đến, ông không thể di chuyển được.
“Đủ rồi!” Lục Khiêm trầm giọng nói.
Những người xung quanh yên tĩnh, bọn họ không hiểu gì nhìn Lục Khiêm.
Rõ ràng tên lửa đã phóng thành công rồi, ông Lục nên vui mới đúng chứ, sao sắc mặt của ông ấy lại khó coi như vậy!
Hai tay Lục Khiêm chống hông, nói với thư ký Liễu: “Nói bảo vệ ở cổng ngăn cô ấy lại!"
Lúc này, Lam Tử Mi bế cô bé kia đến.
Thư ký Liễu phức tạp liếc nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu dặn dò qua điện thoại ngay. Nhưng sau khi nói vài câu thì anh ta ngước mắt nhìn Lục Khiêm nói: “Minh Châu tự lái xe xông ra rồi!”
Khuôn mặt của Lục Nghiêm lạnh lẽo đến kinh người.
Ông ngay lập tức chạy về phía cửa, thế là rất nhiều người được chứng kiến ngày ông Lục lúc nào cũng điềm tĩnh mất bình tĩnh.
Thư ký Liễu vốn nên đi theo sau.
Nhưng anh ta không đi.
Anh ta chọn ở lại, phức tạp nhìn Lam Tử Mi và cô bé kia. Đứa bé kia là con của Lam Tử Mi và Lục Quân.
Không ai có thể nghĩ đến việc Lam Tử Mi sẽ dùng chiêu này. Cô ta vốn bị diều đến thành phố T.
Nhưng một ngày trước khi đơn vị bên kia nhận người, Lam Tử Mi dẫn đứa bé đến nói là muốn gặp ông Lục.
Thấy đứa bé kia, Lục Khiêm rất bất ngờ.
Ông chắc chắn giữa mình và Lam Tử Mi không có gì cả.
Lam Tử Mi lại nói với ông rằng đứa bé là con của Lục Quân.
“Lục Khiêm, nếu không phải năm đó anh yêu đương với Hoắc Minh Châu, đẩy nhiệm vụ này cho vợ chồng Lục Quân thì họ cũng đã không chết! Anh là người đã
gián tiếp giết chết bọn họ! Anh không cần biết đứa bé này đến từ đâu, con bé thật sự là con của tôi và Lục Quân.”
Trong giây phút ấy, Lục Khiêm rất muốn bóp chết cô ta. Sao người phụ nữ này có thể như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!