Tùy Vân mang tới một bộ sách nuôi dạy con cái bìa cứng rất đẹp, được xuất bản ở nước ngoài, rất khó mua được ở trong nước, Ôn Noãn rất thích.
Sau mấy câu trò chuyện, cuối cùng mới tiến vào vấn đề chính!
Ôn Noãn rút ra một tấm thiệp mời, nhẹ nhàng nói: “Tháng sau có một bữa tiệc từ thiện, về cơ bản tất cả các nhân vật nổi tiếng trong nước đều đến tham dự! Chị Tùy, tôi biết chị không muốn xuất hiện cùng người kia, nhưng chị cũng phải quan tâm tới sự nghiệp của Vân Phàm chứ! Nhà họ Cố không có con cháu, Vân Phàm là người thừa kế duy nhất, tôi không đánh giá về cách đối nhân xử thế của ông Cố, nhưng đi theo làm ăn với ông ấy chắc chắn có thể khiến Vân Phàm có một cuộc sống khác.”
Chuyện này là nỗi lo lắng của Tùy Vân.
Không một người mẹ nào tình nguyện nhìn con mình suốt ngày đua xe, chơi bời với phụ nữ.
Bà ấy cũng muốn nhìn thấy Vân Phàm cưới vợ sinh con. Nhìn thấy cậu ta bước vào một cuộc sống có nề nếp.
Tùy Vân nhớ lại quá khứ, hơi xúc động: “Là tôi có lỗi với nó! Là tôi đã khiến nó phải sống một cuộc sống tồi tệ như vậy!”
Bà ấy thân thiết với Ôn Noãn nên mới dám nói ra những chuyện này.
Ôn Noãn vỗ vỗ tay bà ấy, bảo bà yên tâm.
Từ đó, bà Tùy liền trở thành khách quý của nhà họ Hoắc, bà ấy thường xuyên tới làm bạn với Ôn Noấn. Nói cũng lạ, thực ra Cố Vân Phàm cũng tới, nhưng mẹ con hai người chưa từng đụng phải nhau.
Ôn Noấn lên tầng.
€ô ngồi trên sô pha thẫn thờ.
Hoắc Minh sắp xếp xong hành lý, đi tới phía sau đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Còn có chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta bối rối sao?”
Ôn Noãn nắm lấy ngón tay anh.
Giọng cô mềm mại mà mang theo chút phức tạp: “Vừa rồi mẹ của Cố Vân Phàm nói chuyện của Cố Vân Phàm với em, thực ra em cũng rất chột dại”
Hoắc Minh cười cười
Anh chỉ cần đoán một chút là hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, không phải chính là chuyện Cố Vân Phàm ngủ với Đinh Tranh sao.
Ngủ, rất tốt! Anh cố ý ép cô phải đối mặt với mình: “Sao nào, đau lòng?” Ôn Noãn nhìn sắc mặt anh, lập tức tỏ rõ thái độ: “Em đau lòng cái gì chứ!”
Ôn Noãn cũng rất biết cách dỗ dành người khác, xoay người tựa đầu lên eo anh, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, em chỉ ghen vì một người duy nhất thôi!”
Hoắc Minh cười.
Trong nửa tháng tiếp theo, Ôn Noãn dẫn theo Tùy Vân đến tham gia vài bữa tiệc.
Mặc dù quy mô khá nhỏ, nhưng có đầy đủ các nhân vật nổi tiếng.
Qua mấy lần, người ngoài đều biết có một bà Tùy là chị của Ôn Noãn, cháu gái nuôi của bà cụ Lục thành phố C.
Thật ra tính tuổi thì nên là con gái.
Nhưng Ôn Noãn cứ khăng khăng, liền gọi là chị Tùy.
Những người khác ở nhà họ Lục đương nhiên cũng không dám lạnh nhạt. Ôn Noãn cảm thấy chuyện này gần như đã xong.
Cô gọi Cố Vân Phàm tới, sắp xếp cho cậu ta làm việc ở công ty, thỉnh thoảng cũng tự mình tới hướng dẫn cậu ta.
Cố Vân Phàm được di truyền gen của ông Cố, rất có đầu óc kinh doanh. Đương nhiên, phần lớn là do cậu ta không muốn bị Ôn Noãn coi thường.
Cậu ta học rất nhanh, ông Cố nghe về sự tiến bộ của cậu ta, bèn chủ động gọi điện tới cảm ơn Ôn Noãn.
“Việc nên làm mà thôi!” “Chú Cố giao Vân Phàm cho cháu chính là sự tin tưởng đối với cháu rồi!” Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ôn Noãn khéo léo chuyển chủ đề sang dự án kia, đúng lúc ông Cố cũng đang muốn tìm người để hợp tác.
Hợp tác với ai cũng là hợp tác.
Nếu hợp tác với Ôn Noãn, chẳng những có thể móc nối với nhà họ Hoắc, còn có thể để Ôn Noãn dẫn dắt con ông ta.
Một công đôi việc. Vì vậy, ông Cố hào phóng đồng ý. Ôn Noấn rất vui vẻ.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Chú Cố, cuối tuần này chúng ta gặp ở tiệc từ thiện nhé! Đến lúc đó nhân tiện ký hợp đồng luôn.”
Ông Cố cười ha ha.
Ông ta nói: “Ôn Noãn cháu đúng là có năng khiếu rất cao trong việc kinh doanh đó! Thật sự không có ý định quay lại thương trường sao? Trong tay chú Cố có rất nhiều dự án, chỉ cần cháu đồng ý thì lúc nào cũng có thể chia sẻ với chú Cố. Đương nhiên, dẫn theo Vân Phàm thì lại càng tốt!”
Ôn Noãn mỉm cười.
Ha ha, cô làm những việc này, chỉ vì không muốn dẫn theo Cố Vân Phàm nữa.
Cô phải khiến Cố Vân Phàm cam tâm tình nguyện thừa kế sự nghiệp của gia đình.
Đồng thời, đừng tới làm phiền cô nữa!
Một chàng trai trẻ yêu thầm mình suốt ngày kè kè bên cạnh, cho dù Hoắc Minh không có ý kiến gì thì cô cũng thấy không thoải mái...
Trong lòng Ôn Noãn xoay chuyển liên tục, nhưng không thể hiện chút nào lên miệng.
Cúp điện thoại. Di động lại vang lên, cô nhận máy, vậy mà lại là Bạch Vĩ.
Bạch Vi nói với cô, chuyện của Đinh Tranh bởi vì dính líu tới quá nhiều vấn đề, được phán quyết trước thời hạn...
Tử hình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!