Lục Khiêm nhìn vẻ mặt dịu dàng của mẹ mình, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn, ông bế con trai lên: “Bố đưa con đi ra sân bắn pháo hoa.”
Thật ra Minh Châu cũng muốn đi. Bản tính của cô vốn ham vui, thế nhưng thân phận hiện tại của cô... “Em làm cơm Tất Niên với bà cụt”
Bà cụ đẩy cô, oán trách: “Tuổi còn trẻ, đi theo bà già như bà ở phòng bếp làm cái gì! Đi chơi đi!”
Được cho đi, Minh Châu nhanh chóng chạy trốn.
Bà cụ chê cười Lục Khiêm: “Cưới được một bé gái! Thế nhưng cũng được, ở bên cạnh cũng náo nhiệt!”
Hơn nữa trông lại rất xinh đẹp. Lục Khiêm cười.
Ông dắt Thước Thước đi ra kho hàng, lấy mười mấy cái pháo hoa ra, lớn bé đủ loại.
Trời đã sắp tối.
Chỉ còn nơi cuối chân trời nhuốm màu trắng sáng, còn có ánh đèn lấp lánh bên trong sân.
Lục Khiêm mặc quần dài màu đen, phía trên là chiếc áo len cashmere màu xanh đậm, dáng người thon dài.
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt của ông.
Diện mạo của ông không góc cạnh sắc sảo giống như Hoäắc Minh, thậm chí nhìn ông còn hài hòa hơn.
Tuấn tú khó nói thành lời! Pháo hoa vụt lên không trung, nổ tung giữa màn trời đêm.
Đây là lần đầu tiên Thước Thước ăn Tết cùng với bố, lại được phóng pháo hoa vô cùng vui vẻ, nhảy lên vỗ tay.
Minh Châu cũng vậy
Cô ngửa đầu nhìn pháo hoa, lẳng lặng nhìn vài giây rồi rũ mắt xuống nhìn người đàn ông mà cô yêu sâu đậm.
Không ngờ Lục Khiêm cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt của ông nhìn cô chăm chú không nói nên lời, còn rất ôn nhu. Minh Châu chỉ cảm thấy cả gương mặt nóng lên.
Nhưng cô lại không nỡ dời tâm mắt...
Lục Khiêm cười nhẹ một chút, kẹp điếu thuốc hít một ngụm rồi lại đi phóng mấy cái pháo hoa khác.
Pháo hoa đầy trời đều là ông châm ngòi vì cô.
Cuối cùng ông đi tới bên cạnh cô, bế Thước Thước lên.
Một tay kia ôm lấy cô vợ nhỏ của mình.
Minh Châu nương theo lực tay ông, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ông, cô nghĩ tất cả những đêm Tất Niên cô từng trải qua trong ba mươi năm trước đều không náo nhiệt không thỏa mãn bằng đêm hôm nay...
Trái tim cô tràn ngập cảm xúc, muốn nói đôi lời.
Lục Khiêm lại nhẹ lẩm bẩm ở cô bên tai: “Chỉ mong dẫu tháng đổi năm dời, chúng ta vẫn luôn mãi bên nhau.”
Ông vẫn chưa nói lời yêu, nhưng ông nói mãi bên nhau. Minh Châu cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô lặng lẽ đưa tay ôm lấy vòng eo của ông, vô cùng động lòng.
Đêm 30, nhà họ Lục vô cùng náo nhiệt.
Mùng một, Lục Khiêm cũng không nghỉ ngơi.
Ông bận rộn làm việc, cũng có không ít người tới nhà chúc Tết, bình thường bà cụ cũng sẽ đón tiếp nhưng năm nay lại có thái độ khác thường, ai đến cũng uyển chuyển từ chối.
Minh Châu cảm thấy có chút kỳ quái.
Bà cụ Lục nói: “Có khả năng năm sau Lục Khiêm sẽ không giữ chức vụ này nữa.”
Những người này đơn giản chỉ tới để xin xỏ công việc. Cũng không cần phải gặp!
Minh Châu đã nghe ông nói, lúc này lại nghe bà cụ nhẹ nhàng nói ra, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Cô cảm thấy bởi vì cô nên Lục Khiêm mới từ chức.
Suy nghĩ trong lòng cô chẳng giấu được ai.
Bà cụ Lục mặc đồ mới, uống canh hạt sen, cười nói: “Bà còn ước nó lui ra phía sau đấy! Suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, bà thấy chính nó cũng đã lười nhác không muốn làm nữa, không liên quan gì tới chuyện riêng của hai đứa!”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!