“Cô gọi điện thoại lại cho ông Cố, cứ nói tôi và cậu chủ tới thành phố C ăn Tết, sợ rằng không tiện tiếp đãi ông ta! Ngày khác lại tính!”
Người giúp việc gật đầu rời đi.
Cửa khép lại.
Hoắc Minh dựa vào trên ghế sô pha, có chút lười nhác: “Lại có ý gì đấy?” Ôn Noãn nói ra mọi chuyện.
Sau đó cô than nhẹ: “Năm đó mẹ của Cố Vân Phàm cũng bị ông ta lừa bịp!”
Từ sau khi biết ông Cố đã có vợ, mẹ của Cố Vân Phàm đã rời khỏi người đàn ông kia, một mình nuôi con, trải qua bao nhiêu năm cũng không dễ dàng.
Mấy năm nay, bà ấy chưa bao giờ gặp mặt ông Cố.
Ôn Noãn nói với Hoắc Minh: “Em thấy, đây là ý tưởng của riêng mình Cố Vân Phàm! Chưa chắc mẹ của cậu ta đã muốn gặp lại người đàn ông kia.”
Hoắc Minh nghe xong cũng cảm thấy đó là một người phụ nữ có lòng dạ sắt đá.
Anh lại cảm thấy Cố Vân Phàm rất đáng thương. Nhưng chắc chắn anh sẽ không nói lời này cho vợ nghe.
Nói xong chuyện này, Ôn Noãn chủ động báo với Hoắc Minh: “Buổi chiều em muốn tới thăm Hi Quang.”
Hoắc Minh rất rộng lượng.
Anh đồng ý tới đó cùng Ôn Noãn....
Thành phố C, trong đêm giao thừa ngày ba mươi tết, không khí năm mới tràn ngập.
Đám người giúp việc ở nhà học Lục bận đến mức chân không chạm đất, năm nay trong nhà có thêm thành viên, bữa cơm Tất Niên hôm nay càng phải tinh tế hơn so với ngày thường, đáng tiếc là cô chủ tới tận mùng hai Tết mới trở về, bằng không sẽ còn náo nhiệt hơn nữa.
Bà cụ Lục cũng giúp một tay.
Bà là người phương Nam, làm thịt viên thủ công rất ngon.
Thịt heo rừng người khác gửi tới đã được thái nhỏ, ướp thêm gia vị các kiểu. Chờ chảo dầu sôi thì bỏ thịt đã viên vào, chiên tới khi vàng giòn, nhìn là biết ăn ngon.
Bà cụ vừa mới vớt ra.
Minh Châu đã nhịn không được ăn một miếng, nào ngờ lại bị bỏng.
Bà cụ vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được đánh cô một cái, nói: “Mau gọi quản gia tìm thuốc cho mà bôi, bằng không buổi tối Lục Khiêm trở về lại chê cháu ngốc bây giờ.”
Minh Châu có hơi ngượng ngùng.
Nụ cười của bà cụ vẫn còn treo trên mặt...
Đế cửa, quản gia tiến tới rồi nói: “Bà cụ, cô Lam tới chúc tết!”
Bà cụ Lục lập tức xụ mặt.
Bà ngừng tay, nói: “Không phải đã nói không cần cô ta tới chúc Tết rồi sao? Cấp dưới của Lục Khiêm nhiều như vậy, nếu ai cũng tới nhà thì tôi còn đâu thời gian rảnh nữa?”
Quản gia cười theo, chủ yếu là cái cô kia không chịu đi.
Tết nhất, đối phương lại là mối tình đầu của con trai, bà cụ cũng không thể quá tuyệt tình.
Bà xoay người nhìn Minh Châu. Trong lòng cô bé này chẳng giấu được chuyện gì, rõ ràng đã không vui.
Bà cụ than nhẹ một tiếng: “Để bà qua xử lý! Cháu không muốn gặp cô ta thì không cần gặp!”
Bà lại nói: “Nghe nói cô ta sẽ rời khỏi thành phố C ngay thôi!”
Minh Châu không muốn bà cụ phải khó xử, dạ một tiếng, đi bôi thuốc.
Tuy bà cụ đã đồng ý gặp người nhưng bà cũng phải thể hiện quyền lực một chút, nhà họ Lục là gia tộc lớn nhất thành phố C, danh vọng của bà cụ rất cao, để gặp khách còn cố ý khoác một chiếc áo choàng vô cùng sang trọng.
Quản gia đưa người đi vào bên trong.
Lam Tử Mi nhìn chăm chú vào bà cụ Lục, khách sáo gọi một tiếng dì.
Bà cụ mời cô ta ngồi xuống.
Lam Tử Mi đưa quà tặng cho quản gia: “Là một cặp chân giò tươi, nấu cùng đậu nành là không gì sánh bằng!”
Quản gia mỉm cười. Bà cụ liếc ông ta một cái, sau đó cho lên trà.
Bà cụ khách sáo: “Tử Mil Nể vào mặt tình cảm quá khứ tôi vẫn gọi cô một tiếng cháu, dựa vào lễ nghĩa tôi cũng nên để vợ tương lai của Lục Khiêm tiếp đón cô nhưng cô cũng biết cả hai người gặp nhau sẽ không thoải mái, nên không cần gặp nữa! Còn có, cô cũng biết tặng quà đấy. Tặng thật đúng ý tôi, đâu giống như vợ của Lục Khiêm tuổi còn nhỏ, chân tay vụng về, giống như vừa rồi chỉ ăn một viên thịt viên thôi mà cũng bị bỏng, lát nữa Lục Khiêm trở về nhất định lại phải ồn ao.
“Nhưng hai vợ chồng với nhau phải ồn ào một tí mới náo nhiệt, cô nói đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!