Không phải đã nói Minh Châu tới tháng sao, Lục Khiêm còn có khẩu vị nặng thể hả?
Vốn dĩ bà cụ không quan tâm cũng không hề muốn quan tâm tới chuyện giường chiếu của hai vợ chồng, người trẻ tuổi lúc nào cũng có đam mê, thế nhưng trong trường hợp này bà cụ không thể đồng ý.
“Những ngày tới tháng của phụ nữ là quan trọng nhất!"
Bà cụ bịt mắt, đặt trà gừng lên bàn trà: “Lục Khiêm, con đi xuống cho mẹt! Đừng có làm xằng làm bậy!”
Cặp đôi này cũng khiến bà quá bất ngời!
Yết hầu Lục Khiêm lăn lên lăn xuống hai cái, cúi đầu nhìn Minh Châu.
Mặt cô đã đỏ bừng như sắp xuất huyết, luống cuống tay chân kéo áo sơ mi lại, thế nhưng trong thời điểm này làm sao mà kéo lên hết được, dáng vẻ quần áo hỗn loạn càng thêm hấp dẫn.
Lục Khiêm thầm nhẩm đọc lại tài liệu một lần trong đầu.
Lúc này mới miễn cưỡng đè nén được.
Ông vỗ nhẹ lên mông của Minh Châu: “Vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút!”
Minh Châu vô cùng thẹn thùng, vừa lúc mượn cơ hội chạy mất tăm. Lục Khiêm đạo hạnh thâm sâu.
Chờ người đi rồi ông mới đứng dậy, cài lại từng nút áo sơ mi, còn giả bộ tỏ ra vẻ nghiêm túc, rồi cười nói với bà cụ: “Mẹ tới cũng không đúng lúc!”
Bà cụ cười lạnh: “Con còn có mặt mũi sao!”
Bà nhìn về hướng nhà vệ sinh một cái, hạ giọng: “Có phải có được rồi sẽ không quý trọng nữa phải không! Mẹ thấy lúc trước con có bạn gái cũng không đến nỗi không biết nặng nhẹ như vậy, con gái nhà người ta đang tới tháng, sao có thể làm chuyện đó?”
Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn ngồi bên cạnh bà cụ: “Mẹ bực hả?”
“Có một chút!”
Lục Khiêm vỗ tay bà cụ, dịu dàng nói: “Sao con nỡ đối xử với Minh Châu như vậy được! Cô ấy là người vợ mà con ngàn cầu vạn cầu mới có được, con còn yêu thương cô ấy hơn thế nhiều! Lúc về cô ấy đang giận dỗi, con chỉ thuận miệng nói thôi.”
Lúc này bà cụ mới yên tâm.
Bà chỉ vào trà gừng: “Vậy con uống hết đi! Bằng không lát nữa lại không được tự nhiên.”
Lục Khiêm cười, uống hết trà gừng.
Bà cụ nhanh chóng rời đi thế nhưng có người vẫn trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra.
Lục Khiêm ngồi dưới ánh đèn.
Mặc dù chuyện kia đã bị gián đoạn nhưng trong lòng ông lại không có nửa phần tức giận, chỉ còn lại yêu thương.
Ông nhẹ bước đi vào phòng tắm.
Minh Châu đang rửa mặt, trên mặt toàn là bọt biển.
Ông ôm lấy vòng eo của cô từ phía sau, dán mặt lên tấm lưng mỏng của cô, nhẹ giọng nói: “Bà cụ mới quở trách một trận! Từ khi em và Thước Thước tới nhà, trong lòng bà cụ không còn anh nữa.”
Ông nửa là oán giận, phần nhiều là yêu thương.
Minh Châu vẫn rất ngượng ngùng, cô cúi đầu nhìn bàn tay ông, cắn môi: “Anh buông em ra! Đang rửa mặt đấy!”
Ông không muốn buông. Còn động tay động chân, vỗ về chơi đùa cơ thể cô.
Tóm lại hai người bên nhau đã lâu năm, cho dù hôm nay có hơi được không thoải mái rồi lại náo loạn hiểu lầm nhưng cả hai vẫn cần nhau...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!