Hai người dán chặt vào nhau.
Cho dù cách một lớp áo khoác cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Người Lục Khiêm rất nóng, đặc biệt là lớp vải dưới quần tây khá mỏng, nóng đến mức chân cô mềm nhữn.
Minh Châu giương mắt nhìn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, vành mắt cô còn có hơi đỏ hồng.
Cô đang bực mình, thế mà ông vẫn có thể... Vẫn có thể như vậy!
Vì thế Minh Châu vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Lục Khiêm nhìn gương mặt hồng hào của cô, tự nhiên hưng phấn vô cùng.
'Tâm tính cô đơn thuần, đoán một cái là biết hết.
Vì thế ông chẳng những không lùi ra ngược lại càng dán về phía trước, hơi nóng thuần nam tính kia lại càng nung nóng cả người cô, khiến cô chân tay luống cuống, chỉ có thể mềm giọng kêu la: “Đừng... Đừng như vậy!”
Lục Khiêm duỗi tay chạm vào cổ cô.
Non nớt mềm mịn như một miếng đậu hũ, làn da cũng nóng cháy như chính bản thân ông.
“Không nóng sao?” Lục Khiêm cởi áo khoác cho cô, tiện tay ném lên sô pha.
Minh Châu quay mặt sang chỗ khác, luống cuống tay chân, không cho ông đụng chạm vào những chỗ khác: “Lục Khiêm, em vẫn còn đang tức giận đấy!”
Lục Khiêm ngừng tay. Ông nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm vô cùng.
Ông dịu dàng vuốt ve mặt cô, dù sao cô vẫn còn đang trẻ, toàn bộ đều chứa collagen.
Lục Khiêm lẩm bẩm: “Minh Châu, lúc tôi còn trẻ quả thật đã từng có một thời gian qua lại với cô ta! Tôi không phủ nhận đã từng nảy sinh tình cảm nhưng phần tình cảm này cũng không khắc sâu đến mức để chúng tôi tiến tới với nhau, đường ai nấy đi cũng là chuyện sớm muộn!”
Minh Châu run môi.
Cô biết điều ông nói là sự thật nhưng bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy thấy mối tình đầu của chồng mình tặng cà vạt làm trò ngay trước mặt mình đều sẽ không vui.
Huống chỉ, người này còn làm việc ở bên cạnh ông những bốn năm.
Minh Châu ăn nói vụng về, không nói nổi ông.
Lục Khiêm lại biết dỗ dành, nói hai ba câu đã ôm cô đi đến sô pha, ấn cô nằm xuống, nhìn từ trên cao rồi hôn lên môi cô.
Giọt lệ rơi xuống khỏi mắt cô đều bị ông hôn hết.
Lục Khiêm cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận được sức mạnh và hơi ấm trên cánh tay ông.
Tình nồng đậm sâu.
Minh Châu ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của ông.
Chiếc áo sơ mi in hoa xinh xắn bị lột xuống khỏi bờ vai thon. Dưới ánh đèn, da thịt ngọc ngà vô cùng hấp dẫn, Lục Khiêm đã cấm dục lâu năm, ông cũng biết đêm nay ông nên dỗ dành cô nhiều một chút, thế nhưng ông lại không nhịn được.
Ông vừa hôn cô vừa đưa tay cởi dây lưng.
Gương mặt nhã nhặn bình thường uy nghiêm như vậy mà lúc này đây lại chỉ còn lại tình dục..
Minh Châu đỏ mặt.
Cô hơi nâng người lên, cột sống tinh tế vặn thành một góc độ phù hợp, mời chào ông.
Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ông, lẩm bẩm: “Chú... Vừa nhã nhặn vừa bại
hoại Ánh mắt của người đàn ông sâu không thấy đáy. Mang theo sự chiếm hữu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!