Trong giây phút ánh mắt của hai người phụ nữ đụng vào nhau, cả hai đều rất bất ngờ, sau đó Lam Tử Mi liền cầm cà vạt nói với người hướng dẫn: “Lấy cái này đi! Gói lại dùm tôi.”
Ánh mắt của Minh Châu dừng lại trên tay cô ta.
Cô ta mang bao tay da màu đen.
Lam Tử Mi nhìn sang bên cạnh lại thấy Lục Khiêm ngồi đó uống trà xem tạp chí, trong lòng không khỏi đau xót.
Cô ta và ông cũng từng có thời niên thiếu ngọt ngào nhưng khi đó ông cũng không săn sóc như bây giờ.
Lam Tử Mi đi tới, nhẹ gọi một tiếng: “Lục Khiêm.” Lục Khiêm thấy cô ta thì rất bất ngờ. Ông quay sang nhìn Minh Châu theo bản năng.
Minh Châu là một người lòng dạ hẹp hòi rất dễ ghen, nhưng ở ngoài cô lại không thể thể hiện, vì vậy cô trả lại cái dây lưng vừa mới chọn xong.
Không mua! Cho ông đeo cái cũ!
Lục Khiêm nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, vừa bực mình vừa buồn cười nhưng trước mắt còn có một người cần phải tống cổ đi.
Lục Khiêm là người có thân phận địa vị, không thể không màng mặt mũi.
Ông cười nhẹ: “Trùng hợp ghê!”
Khách sáo xa lạ như vậy cũng không phải là điều mà Lam Tử Mi muốn nhưng cô ta vẫn bình tĩnh.
Lúc này người hướng dẫn đã gói cà vạt xong, cô ta đi thanh toán tiền.
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chằm chằm của Minh Châu, cô ta đi đến trước mặt Lục Khiêm dùng ngữ điều tràn đầy tình cảm nói: “Năm sau tôi sẽ phải tới thành phố TI Chiếc cà vạt này xem như là quà năm mới đi!”
Lục Khiêm cũng không có ý định đưa tay ra nhận.
Lam Tử Mi mỉm cười chua xót: “Ngay cả một món quà mà anh cũng không muốn nhận sao?”
Lục Khiêm không thể không tỏ thái độ.
Ông trầm giọng nói: “Kỹ sư Lam, cô cảm thấy có phù hợp không? Tôi đã có
vợ. Lam Tử Mi xoay người, nhìn con nhóc trẻ măng kia. Cô ta quay đầu lại nói với Lục Khiêm: “Ngài rất yêu cô ta sao?” Lục Khiêm nhẹ giọng ừ một tiếng.
Lam Tử Mi rũ mắt, sau đó cô ta nâng cánh tay phải lên, nhìn bàn tay đang mang bao tay ấy.
Nở nụ cười tự diễu.
Cô ta đi ra ngoài, cái cà vạt kia bị ném vào thùng rác.
Lục Khiêm định châm thuốc lá.
Ông cũng không để ý tới người phụ nữ này, thế nhưng bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng không thể có tâm trạng tốt thật. Cố tình bực mình lại không thể xả, bởi vì đây là viên đạn ông đã bắn ra trong quá khứt
Lại nhìn cô bé kia, đôi mắt hồng hồng, quả thật đang tức giận.
Lục Khiêm đi qua đó, than nhẹ một tiếng: “Tức giận hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!